Chương trước
Chương sau
Edit: Linh Nguyệt
Nụ cười mím trên khóe môi lập tức tắt lịm, vẻ mặt của Tô Quỳ có chút cứng ngắc, "Anh muốn làm gì?"
Đôi môi mỏng của Tống Thành nhanh chóng nhếch lên một nụ cười trong trẻo và không kém phần tà mị, đôi mắt phượng đầy sao của anh tỏa sáng, anh hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng của cô rồi dùng tay miết nhẹ đôi hàng mi, "Thế này cũng được, hiệu quả giống nhau, ở trong xe, đợi anh quay lại!"
Sau khi quyến luyến dịu dàng vuốt ve mái tóc của Tô Quỳ, nhân lúc cô giật mình không để ý đến mọi thứ xung quanh, anh đã nhanh chóng đẩy cửa xe rồi sải bước ra phía bên ngoài.
"Tống Thành!"
Sau khi phản ứng được đã có chuyện xảy ra, Tô Quỳ vội vàng cố gắng dùng tay nện lên cửa xe, đập mạnh vào cửa kính xe, thậm chí cô còn thử vặn tay nắm cửa xe, nhưng thật đáng tiếc, cho dù cô có thử rất nhiều cách khác nhau thì cửa xe vẫn hoàn toàn không hề nhúc nhích thêm một chút nào. Tô Quỳ bất lực, không ngờ cuối cùng cô lại bị Tống Thành khóa chặt ở trên chiếc xe này.
Anh quay đầu lại, đặt ngón trỏ lên môi, hừ một tiếng rồi cười dịu dàng với cô. Quay đầu lại lần nữa, nụ cười trong mắt của anh đã nhanh chóng ngưng tụ thành băng giá, sát khí tràn ngập khắp người, giống như một vị tướng quân đang chuẩn bị xông pha trên chiến trường, quyết đoán mà cũng không kém phần nguy hiểm.
"Tống Thành! Chết tiệt, mau cho em ra! Em không cần sự bảo vệ của anh, anh có nghe thấy không!"
Cô không phải là một người phụ nữ chỉ có thể thu nhỏ bản thân lại ở trong một chiếc xe dựa vào Tống Thành để che chở. Bởi vì chỉ cần nhìn thấy cảnh Tống Thành bị những người đàn ông hung ác mang theo hung khí bao vây, cầm vũ khí sắc bén không chút lưu tình mà chém vào người của anh thôi là điều đó lại khiến cho trái tim của cô đau xót!
Nhưng Tô Quỳ không thể làm gì được, vì dù cho cô có hét hay đập phá như thế nào, thì Tống Thành vẫn không hề quay lại nhìn cô một lần nào.
Bước một bước chắc chắn, Tống Thành lao nhanh ra ngoài nhanh như một tia chớp, người đàn ông to lớn đang chắn ở trước mặt anh nhanh chóng bị anh đá bay thẳng ra ngoài, trượt về phía sau mấy mét trước khi bản thân hắn ta bị va vào thân cây một cách mạnh mẽ, khiến cho hắn không nhịn được mà biến dạng cả khuôn mặt vì đau, thống khổ hét lớn.
Những người khác sau khi nhìn thấy cảnh tượng trên liền biết bản thân bọn chúng đã đánh giá sai thực lực của người đàn ông trước mặt, họ nhìn nhau, xắn tay áo rồi cũng bắt đầu hung hãn mà xông lên, Tống Thành cúi người xuống né được cú đấm nặng nề sắp sửa giáng xuống từ đám người lạ mặt, anh đấm vào bụng người đàn ông, rồi sau đó bước nhẹ, bay lên không trung, dùng đôi chân dài của bản thân đá vào mặt của vài người, vậy là chỉ chưa đến vài phút đám người đã la hét một cách đau đớn.
Nhìn thấy Tống Thành có lực sát thương kinh hoàng như vậy, một người đàn ông to lớn khác đã giơ tay ra hiệu với người bạn đồng hành của mình, rồi sau đó nhanh chóng âm thầm tiến đến chiếc Bentley của Tống Thành đang dừng đỗ ở bên đường.
Qua tấm kính màu nâu, Tô Quỳ nhìn người đàn ông vạm vỡ đang tiến lại với đôi mắt lạnh lùng, cô thì thầm "ahihi!" một tiếng rồi cố gắng quan sát xung quanh để tìm kiếm đồ vật mà cô có thể dùng làm vũ khí, đột nhiên một thứ lạnh lẽo đã khiến cho cô chợt giật mình.
Tô Quỳ cúi đầu, đập vào mắt cô là một khẩu súng lục màu bạc nhẵn nhụi, đang nằm yên lặng trên ghế lái, khiến cho cô lúc này đây thật sự không biết là nên diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào.
Anh thực sự-
Không có mang nó đi theo ra bên ngoài, mà lựa chọn giữ lại nó cho cô.
Tô Quỳ nắm lấy khẩu súng lục rồi nhanh chóng kiểm tra nó, cô phát hiện ra rằng khẩu súng lục đang nằm yên trong lòng bàn tay cô đã được nạp đạn từ trước.
Nhờ có ông nội là đại tướng, nên những đứa trẻ trong gia đình không phân biệt nam hay nữ cũng đều sẽ phải có một số kỹ năng tự vệ, và Tô Quỳ chính là một trong những nhân tài kiệt xuất nhất mà ông đã đào tạo ra khi chỉ dùng tay không thôi mà cô cũng đã có thể hạ gục được một vài cường giả.
Nhưng mà, ngay sau đó, cô lại hơi ngẩn người ra, bởi Tống Thành đã quên giải thích với cô, rốt cuộc nguyên chủ không biết làm những chuyện này đúng không?
E rằng nếu thật sự gặp phải tình huống này, không sợ hãi cũng là may rồi.
Trong lúc cô đang mải mê suy nghĩ, thì hai người đàn ông vạm vỡ đã thành công đi đến phía trước xe, họ giơ búa đập vào kính xe, một lần, hai lần..
"Ồ!"
Những mảnh vỡ của chiếc kính xe nhanh chóng vỡ tan, chúng rơi rải rác ở khắp nơi, thậm chí có một mảnh còn vô tình xẹt qua gò mà của Tô Quỳ, khiến cho những giọt máu bắt đầu trào ra, khiến cho khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của cô dường như có một loại mê hoặc chết người.
Hai người đàn ông cao lớn nhìn nhau, trong mắt lóe lên ánh mắt thèm khát, "Ừm! Nhìn xem, Tổng thiếu còn giấu một mĩ nữ xinh đẹp ở trong xe!"
"Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn lại đây, nếu không đừng trách bọn tôi không thương hoa tiếc ngọc." Nói xong một chiếc dao quân đội đã nhanh chóng dí sát vào trước mặt Tô Quỳ.
"Tống thiếu! Nếu anh không dừng tay thì đừng trách tôi giết người phụ nữ của anh."
Trái tim Tống Thành chùng xuống, hai tay đang đỡ đòn của anh cũng vì thế mà chậm lại nửa nhịp, vì thế nên chỉ trong một khoảnh khắc, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, một chiếc dao găm sắc bén đã đâm sâu vào lưng anh, khiến cho dòng máu đỏ cứ thế trào ra, thấm ướt đôi vạt áo của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.