Edit: Linh Nguyệt Tô Quỳ buồn bực, cô cố gắng dùng bàn tay để có thể khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng chưa kịp thành công thì anh đã vội nắm lấy cổ tay của cô, hai tay của cô cứ thế bị anh nắm lấy giơ cao qua đầu, trong khi cả cơ thể cô thì lại một lần nữa bị ép mạnh vào bức tường kim loại lạnh lẽo. Ngay sau đó, một nụ hôn thoang thoảng mùi thuốc lá bắt đầu chạm vào đôi môi của cô. Khác với những nụ hôn thường ngày chỉ muốn nuốt trọn cô vào bụng, thì nụ hôn lần này của anh, thực sự dịu dàng và nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không sâu nhưng cũng ngọt ngào. Anh chỉ ở trên đôi môi cô khi đang hôn, khẽ cắn một cái thật nhẹ.. Thang máy đã lên đến tầng cao nhất, nhưng do hai người lúc này còn đang đắm chìm trong thế giới riêng cho nên cũng không thèm để ý chi tiết nhỏ này. Trong không gian nhỏ hẹp, khắp nơi đều là những bức tường kim loại nhẵn nhụi và sáng bóng như có thể nhìn thấy được cảnh vật khắp nơi phản chiếu, nếu nhìn kĩ ta có thể thấy được nó đang phản chiếu một hình ảnh thấp thoáng của một cặp trai tài gái sắc làm lóa mắt người xem. Đan xen với đó chính là một bầu không gian ái muội lại kiều diễm. Người đàn ông có thân hình cao lớn, trong khi người phụ nữ thì lại có dáng người mảnh khảnh và nhỏ nhắn, anh bá đạo dùng tay giam cầm cô giữa một góc thang máy, chỉ cần một bàn tay to của anh thôi là cũng đủ để khống chế hai tay của cô và đem nó áp sát vào tường, khiến cho cô không thể nào tìm cách thoát ra được. Một tay khác của anh thì lại nắm lấy chiếc cằm nhọn của người phụ nữ, anh hôn rất nhẹ nhưng cũng không hề có ý dừng lại. Ding - Cửa thang máy đột ngột được mở ra theo sau tiếng kêu. Lúc này ở trước cửa thang máy, đang có một người phụ nữ với mái tóc xõa dài đứng đợi ở bàn làm việc, cô mặc lên mình một bộ vest chuyên nghiệp khiến cho cả người cô lúc này trông thật giỏi giang và sắc sảo. Khi nhìn thấy được cảnh tượng kia, lúc này cô mới kinh ngạc mà há to miệng, trông như thể là cô mới lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng một cặp đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm trong thang máy vậy. Cái này, cái này.. Một ánh mắt sắc bén đột nhiên bắn về phía cô, khiến cho Vivian nhanh chóng hoàn hồn lại, cô vội đỡ lấy cái cằm thiếu chút nữa vì kinh ngạc mà rớt xuống, khóe miệng giật giật một cách bình tĩnh, "A, ha ha, ngài, hai người cứ tiếp tục đi, tôi đi nhầm chỗ rồi, tôi cái gì cũng không nhìn thấy đâu! Hai người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục.." Nói xong, cô nhanh chóng chạy trốn, mãi cho đến khi không còn cảm giác được cảm giác có ánh nhìn như kim châm đặt ở trên lưng, Vivian mới thở dài một hơi, đưa tay lên để chạm vào cái trán đang chảy ra mồ hôi lạnh của mình. Chết tiệt! Ai có thể nói cho cô biết vừa rồi Boss đang làm gì được không? Công ty có dâm loạn? Thang máy play? Đây quả thực là một cảnh tượng- Quá mức thú vị rồi! Bộ não của Vivian bắt đầu nghĩ ra những tình tiết thú vị để chứng minh cho cảnh tượng mà cô vừa nhìn thấy, tiếc là cô không thể nhìn rõ nữ chính là ai, nhưng nếu mà đã được Boss nhà cô coi trọng thì chắc cô gái đấy cũng không hề kém đâu nhỉ? Trong lúc đang suy nghĩ về việc bản thân có nên chia sẻ tin tức quan trọng của ngày hôm nay với các đồng nghiệp không thì đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng và trầm thấp đã bất ngờ ngăn cản bước chân của cô lại. "Vivian." Sống lưng của Vivian lập tức cứng đờ lại, thôi xong, thôi xong, xong thật rồi, không biết nếu bây giờ cô bỏ chạy thì có muộn không nhỉ? Cô quay lưng về phía Tống Thành với vẻ mặt muốn khóc nhưng không dám rơi nước mắt, xoay người một cái liền lập tức nở một nụ cười tươi như gió xuân, lộ ra tám hàm răng trắng đều tăm tắp, "Boss, xin hỏi ngài có gì muốn giao phó ạ?" Tống Thành liếc nhìn cô, phải cho đến khi cả người Vivian giống như một tảng băng, thì anh mới thu lại ánh mắt của mình, mặt không hề đổi sắc mà vòng tay ôm lấy người phụ nữ hướng về phía văn phòng chủ tịch để đi đến. Lạnh lùng nói thêm một câu, "Tôi không muốn đợi đến khi tan việc, nghe thấy toàn bộ nhân viên đang bàn bạc chuyện riêng của sếp, hiểu chưa?" Vivian nghe xong lập tức lộ ra vẻ mặt như bị táo bón, nhưng rất nhanh cô đã kịp thời điều chỉnh được biểu cảm của mình, cô cố gắng nặn ra một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, nghiêm nghị nói: "Hiểu, hiểu! Vừa rồi tôi có nhìn thấy gì không? Không!" Nhìn thấy cô tự hỏi tự trả lời, Tống Thành mới hài lòng thu hồi lại ánh mắt của mình, nhưng vẫn không quên nói, "Tôi hy vọng là như vậy. Nếu như tôi mà nghe thấy được một ít tin đồn nhảm nhí nào, thì nửa năm tiền lương của cô đừng mơ tưởng lấy, và.." "Tôi thề!" Vivian vội vàng giơ tay lên đầu tuyên thệ. Mãi cho đến khi Tống Thành ôm Tô Quỳ đi mất, cô mới trở lại văn phòng của mình với đôi chân mềm nhũn như trứng tôm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]