" Không. "
Lời nói lạnh lùng phá tan mọi sự vui vẻ của Trình Diệc Thành, nụ cười trên khóe miệng thoáng qua vừa phải, trong mắt không thể che giấu được sự mất mát: "Chính là như vậy!"
Những người xung quanh đều cảm nhận được dòng điện ngầm giữa bọn họ, mọi người đều viện cớ để rời đi.
Khí thế của Tề Văn Diệu sắc bén, mày kiếm nhíu lại, giọng điệu không kiên nhẫn: " Trình Dĩ Tình, thu lại những thủ đoạn hèn hạ của cô đi. "
" Anh Văn Diệu, em, em không.." Trình DĨ Tình cắn chặt môi dưới, thân thể khẽ run lên, trong lòng vô cùng thống khổ.
Tề Văn Diệu mặc một bộ vest chỉn chu, ôm lấy dáng người cứng cáp, và khí chất tỏa ra từ những cử chỉ của anh khiến anh được nhiều người chú ý.
Cho dù lúc này hắn đang cau mày, sắc bén giữa hai lông mày vẫn khiến tâm tư người ta gợn sóng, không khỏi chìm xuống.
" Nếu không, hãy yên phận." Đôi mắt của Tề Văn Diệu tràn đầy sự thờ ơ.
Trình Dĩ Tình lấy tay che ngực, miệng lẩm bẩm: " Anh Văn Diệu. "
Cách đó không xa, Thời Y quen thuộc với kịch bản, đọc thầm lời thoại.
Ánh nắng dịu dàng tràn xuống người cô qua bóng cây, cô cúi đầu xuống, khuôn miệng đỏ anh đào thỉnh thoảng lẩm bẩm vài từ, khi đến gần, có thể mơ hồ nhìn thấy đôi má hơi đỏ và sưng lên, khiến cô yếu ớt nhưng vẫn mềm mại rắn rỏi.
Tề Văn Diệu vô thức bị thu hút và đi về phía cô*.
*Đây là đang hướng đến Thời Y chứ không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-ngay-nao-cung-muon-ly-hon-voi-ta/258028/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.