Trong một căn phòng bừa bộn toàn giấy là giấy có một cô gái đang ngồi khóc thút thít
một mình:
- Hức hức tại sao vậy? Vì cái méo gì mà tui lại phải xuyên không hảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảả? Con mèo đáng hận trả bé Mắm lại cho tui nhanh!!!
- Hắt xì! Đứa nào mất dạy nói xấu bà mày vậy???
- Ê MIMI CÔ Ở ĐÂU MAU ĐẾN ĐÂY NGAY ĐI TUI MUỐN VỀ NHÀ!!!
- Nè cô đã đến rồi lại còn đòi về đầu óc cô có vấn đề à???
- Tại cô đưa tui đến mà!!! Bà già!!!
- Hứ bảo ai bà già hảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảả!!!
- Tui không về cũng được nhưng cuộc đời mà không có Mắm thì khỏi cần nữ chính tui tự chết lun.
- Mắm hả tưởng gì gỉ tường thế mà cũng làm om sòm lên. Nhà tui sản xuất nước mắm đó ăn chung với cá ngon nhất.
- ĐKM cạn lời rồi.
- Bye nha.
- Ê CÓ NGƯỜI GỌI NÈ!!! - Cái nhạc chuông độc đáo lại vang lên khiến cô giật mình.
- A lô Sủi hả??? - Cô hỏi
- Ừa tao nè mấy tháng không gặp tao nhớ mày lắm đó - Người tên Sủi trả lời.
- Tao cũng vậy đó chiều đi shopping nhé???
- Oke.
Chiều hôm đó.
- Tao đây nè Kimi - Sủi
Cô đứng há hốc mồm không còn lời nào để nói nữa bây giờ cô sa mạc lời lun rồi. Đưng nhìn Sủi trong lòng cô thầm cảm ơn Mimi. Nhưng có vẻ hơi xúc động nên cô đã lao đến ôm chầm Sủi:
- Mắm ơi!!! Tao nhớ mày!!!
- Ê Mắm nào ở đây???
- Tao đùa mày thui mà -
Sau khi dạo quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-ngang-buong/37874/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.