Trong viện, hai người Diệp Thanh Tang và Hạ Nam Uyển vẫn đắm chìm trong bầu không khí xấu hổ sau khi gặp lại mà không nhận thấy những gì đang xảy ra bên ngoài.
Nam Yên đi về phía vườn rau sau núi, nàng định hái một ít rau dại và quả về thì bất ngờ bị Sở Ly Việt đuổi kịp từ phía sau nắm lấy cổ tay.
"Đau..."
Lực đạo của hắn rất mạnh, lại còn nắm đúng vào chỗ vết thương mà Diệp Thanh Tang đã băng bó trước đó. Nam Yên theo bản năng mím môi, không nhịn được rên lên vì đau: "... Buông tay."
Sở Ly Việt liền thả lỏng lực đạo, nhưng hàng mi dài lại vô thức nhíu lại: "Nàng bị thương?"
Giọng điệu hắn chứa đựng sự căng thẳng mà ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.
Nam Yên khựng lại, tiếp theo dùng sức gỡ tay hắn ra, lùi lại một bước rồi nói: "Đa tạ Ma quân đại nhân quan tâm, chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."
Động tác của Sở Ly Việt có chút cứng ngắc, dường như không quen với giọng điệu bình tĩnh, lạnh nhạt của nàng. Các ngón tay dưới tay áo nắm chặt, bực bội thái độ và sự lạnh nhạt của nàng. Nhưng nói cho cùng, người đáng bực nhất lại là chính hắn... Nếu không phải hắn, nàng cũng sẽ không trở nên lạnh nhạt và tránh né hắn như hiện tại.
Nếu đã như vậy, hắn còn đến dây dưa làm gì? Sở Ly Việt hít sâu một hơi, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh nàng.
Ngay lúc nàng xoay người chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên nói khẽ một câu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-nao-co-y-xau/5021206/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.