Nghe ba chữ này thốt ra từ miệng của Cao Thuần, Cao Lạc Thần không cách nào tiếp tục duy trì bộ dạng không màng thế sự được nữa. Ánh mắt bỗng chốc lạnh lùng nghiêm nghị, nào ngang ngược ngông cuồng như trước, cũng sẽ không đối mặt với nữ chính mà khúm núm. Tầm mắt nàng tựa như kim nhọn đâm vào gương mặt dập dờn nụ cười của người đối diện.
Có hay không nụ cười của Cao Thuần lại long lanh thêm một chút? Không vương lấy một vệt tối tăm? Thoáng thoảng thốt, một nghĩ chợt lóe lên trong đầu Cao Lạc Thần.
"Nhị tỷ, ta không có ác ý." Cao Thuần nhận ra Cao Lạc Thần cảnh giác, nàng trì hoãn ngữ khí, ánh nhìn bình thản tựa như nói đến một việc hết sức tầm thường. "Tạ Ngọc Thành quá phận như vậy, dù sao cũng nên dạy cho hắn một bài học. Nhị tỷ, thủ đoạn của ngươi vẫn chưa đủ."
Cao Lạc Thần rùng mình, nghe hai chữ "Thủ đoạn", mười đại cực hình tra tấn dã man chợt xẹt ngang đại não, không khỏi ớn lạnh. Cao Thuần này hắc hóa tâm hoa, rất có khả năng sẽ làm ra loại chuyện đó! Nàng nhíu mày suy tư chốc lát, đoạn che môi ho khan mấy tiếng, phô trương thanh thế, nói: "Làm sao ngươi biết ta không đủ thủ đoạn đối phó hắn?"
Cao Thuần lắc đầu, kéo tay Cao Lạc Thần nhìn nhìn. Nàng tự mình động thủ, trên mu bàn tay lưu lại một mảnh đỏ chói mắt. Lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua, nàng ung dung thong thả tiếp lời: "Loại chuyện này không cần tự mình động thủ."
Cao Lạc Thần bị Cao Thuần xoa một hồi, nhất thời tóc gáy dựng lên, bối rồi hồi lâu mới định thần thu tay về giấu vào tay áo. Cao Thuần...Nàng không biết cử chỉ này thật quá kỳ quái sao? Nàng đang nghĩ gì? Thiên ngôn vạn ngữ bế tắc nơi cổ họng, trái tim Cao Lạc Thần điên cuồng theo tiết tấu hỗn loạn, mặt đỏ bừng, thở ra câu tiếp theo khá qua loa: "Lần sau ta sẽ chú ý."
Lúc này các tiểu thư, công tử đã tụ họp tại hoa viên phủ Công chúa, cách tiểu viện lúc này không xa. Thời điểm Tỷ muội Cao Lạc Thần đến, phát hiện những người có mặt gần như đã tụ tập đông đủ, có điều chủ vị vẫn chưa chịu xuất hiện, chẳng hay Tần Vương và Công chúa liệu có tự mình ra mặt hay không? Đám công tử quyền quý này dám chắc chọi gà phi ngựa đầu Khúc Khúc không thiếu cái gì, nhưng đứng trước mặt tiểu thư khuê các, giả vờ giả vịt thu liễm tính nết, bày ra bộ dáng thanh tao nhã nhặn.
Cao Lạc Thần nhìn đám người kịch cỡm, trong đầu hiện lên mấy chữ "Sáng trăng công tử dạo chơi, dạo đi dạo lại có nơi mất quần", tầm mắt đảo qua từng người, cuối cùng thu liễm hết thảy coi thường, chỉ còn bình thản.
"Ngươi có sao không? Làm sao chớp mắt đã không thấy tăm hơi?" Mắt thấy Cao Lạc Thần, Bùi Khanh Vân liền kéo kéo tay áo, thấp giọng hỏi. Nàng một đường bám lấy Cao Lạc Thần, không nghĩ tới chớp mắt một cái đã không thấy nãi nãi này.
"Không sao." Cao Lạc Thần liếc Bùi Khanh Vân một chút, lại hỏi: "Bọn họ nói gì sao?"
Bùi Khanh Vân lại treo lên nụ cười thường nhật, nhạt tiếng nói: "Tề công tử cũng vắng mặt."
Cao Lạc Thần lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói, khắp chốn kinh thành đồn đại Cao Đại tiểu thư theo đuổi Tề Vị, lúc này cả hai đều không có mặt, dễ dàng khiến người ta suy diễn viển vông. Vừa rồi nàng và Cao Thuần cùng nhau bước vào, đã gạt đi không ít suy đoán. Cao Lạc Thần thoáng cúi đầu, nâng chén Thanh Ngọc trong tay, cảm thụ không ít ánh mắt đổ dồn về phía mình, chỉ tiếc nàng một chút cũng không để ý, thậm chí giây sau đó còn ngẩng cao đầu, quay về phía đám tiểu thư công tử to gan đánh giá chậm rãi thả nụ cười.
"Thường Ánh Tuyết đâu? Tại sao không thấy mặt?" Cao Lạc Thần hờ hững. Chẳng nhẽ vì chuyện trước đó mà khiến nàng ta thẹn đến nỗi không dám xuất môn? Dựa theo tính cách của Thường Ánh Tuyết, nào có chuyện như thế, càng là sẽ ra mặt giả vờ giả vịt một phen a. Không có người cùng nàng khẩu chiến, Cao Lạc Thần chợt cảm thấy vô vị. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt xa xăm không nơi nương tựa, mãi đến khi Tề Vị từ đằng xa vội vã chạy đến, mới vô ý thu hồi tầm mắt.
"Ta vừa hay nhìn thấy hắn rồi." Bùi Khanh Vân thấy Tề Vị xuất hiện, đầu quả tim run lên bần bật, tiếp nhận lời nói của Cao Lạc Thần, Khuỷu tay cẩn thận kè kè từng li từng tí thân cận bên người chỉ lo nàng vì Tề Vị mà làm ra hành động vô lễ. Ngay lúc này, người ngồi ở một bên khác Cao Lạc Thần, Tam tiểu thư bỗng nhiên lên tiếng: "Tỷ có biết mẫu thân Thường Ánh Tuyết là ai không?"
Là ai a? Cao Lạc Thần một mặt mờ mịt, nàng vốn không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt.
Bùi Khanh Vân nhíu mày, trên mặt xẹt qua một vệt kinh ngạc, nàng tiến đến bên tai Cao Lạc Thần nói nhỏ: "Tạ thị trong cung cùng chi mẫu Thường Ánh Tuyết là đường tỷ muội." Tạ thị trong cung, đương nhiên là đang nhắc tới mẫu phi Trường Lạc Công chúa, nhưng mà nàng xưa nay chỉ có thể dựa vào nữ nhi của mình, cảm giác tồn tại cũng không phải quá lớn.
Cao Lạc Thần nghe được lời này, phản ứng đầu tiên là nhìn sang Cao Thuần, thấy nàng biểu cảm bất biến, dáng dấp lão thần trấn định, trong lòng kìm nén một luồng tức giận. Tạ Ngọc Thành cũng họ Tạ, Minh Viễn Hầu Tạ Đường cùng vị họ Tạ trong cung kia cũng là đường tỷ muội, [chỉ có điều Minh Viễn hầu này chi mới phải mạch.] Ý của Cao Thuần là, những chuyện đã xảy ra trước đó, Thường Ánh Tuyết vfa Tạ Ngọc Thành không thể không liên quan?
"Nhân vật then chốt đều không xuất hiện, tiệc rượu này còn có ý nghĩa gì." Cao Lạc Thần chuyển động chung rượu trong tay, hờ hững nói. Nàng liếc mắt nhìn Tô Minh Tĩnh một chút, vị kia lúc này bắt đầu khoác lên mình dáng vẻ nữ nhi đại gia tộc khuê tú, nhưng ánh mắt vội vàng hướng ra tứ phía vẫn là bại lộ một chút tâm tư.
Bùi Khanh Vân nhỏ giọng: "Suy nghĩ của Thiên tử há là thứ chúng ta có thể thấu tỏ?"
Cao Lạc Thần âm thầm phụ họa trong lòng, xác thực nơi yến hội này người nào không giống như là khỉ? Nhưng một khi Thánh chỉ hạ xuống, còn có thể làm gì? Lại không thể đoán được người Thiên gia,.....? Cao Lạc Thần đứng một bên lén nhìn Cao Thuần, vô tình bắt gặp ánh mắt kỳ quái cùng biểu hiện không hiểu ra sao của nàng.
Nơi đây có một dòng suối khúc khuỷu nước chảy róc rách hướng về phía trước, dòng suối không tính là lớn, khúc cong nhỏ, một bước chân liền có thể băng qua, những viên đá cuội trắng mịn dọc theo hai bên bờ suối. Văn nhân ngày xưa tức cảnh sinh tình, có lẽ vì vậy mà không ít thơ phú kinh điển được lấy cảm hứng từ dòng suối nhỏ, lần này cũng không ngoại lệ. Nhị phu nhân phủ Trường Lạc Công chúa vừa đưa ra đề nghị, liền thu được không ít lời hồi đáp, mọi người dồn dập đi đến mấy hòn đá bên bờ suối ngồi xuống.
Trò chơi may rủi, chọn ai người đó biết. Cao Lạc Thần không cảm thấy chung rượu sẽ đến chỗ của mình, trong lúc Bùi Khanh Vân cùng Cao Thuần chọn chỗ ngồi xuống, nàng cũng chọn một chỗ bên canh Cao Thuần. Chung rượu dọc theo dòng nước róc rách va phải chạm trái, mỗi lần dừng lại, nhận về một phen trầm trồ. Gã công tử tự cho mình phong lưu phất tay áo, làm ra vẻ nho nhã ngâm thơ, chung rượu một lần nữa dừng trước vị công tử oai phong vạm vỡ, hắn cực kỳ phóng khoáng chỉ một hơi cạn sạch.
"Sao không thấy Thường Tiểu thư? Nghe danh nàng đã lâu, lần này không gặp chẳng phải quá đáng tiếc sao?" Cũng không biết là gã công tử nào lắm miệng vô thưởng vô phạt nói một câu, lúc này những người có mặt mới phát hiện Thường Ánh Tuyết không có mặt.
"Chẳng lẽ Thường cô nương có việc đã hồi phủ?"
"Nàng đến rồi sao? Ta thậm chí còn chưa nhìn thấy nàng."
Nhất thời chung rượu trôi giữa dòng nước bị lãng quên, mọi sự chú ý đổ dồn về nữ tử mang tên Thường Ánh Tuyết.
"Chẳng lẽ nàng cũng như Cao tiểu thư, Tề công tử vô ý lạc đường? Ta phái người đi tìm một chút chứ?" Dứt lời, một trận cười ám muội trào phúng vang lên. Đam Mỹ Cổ Đại
Cao Lạc Thần nhíu mày, nàng nhấc mắt liếc nhìn kẻ lên tiếng một chút, khuôn mặt xa lạ, rõ ràng không phải công tử nhà Công Hầu, kẻ này ắt mượn danh tiếng tiến vào phủ sĩ tử, có chút men rượu lập tức lộ nguyên hình.
Cao Thuần chú ý đến ánh mắt Cao Lạc Thần, nhàn nhạt mở miệng nói: "Hắn là đồng môn của Tô Minh Viễn."
"Rác rưởi." Cao Lạc Thần nở nụ cười châm biếm, lại mắng Cao Thuần một chút: "Ngươi cũng nên ít giao du với những kẻ này đi, bằng không phí một nửa tâm tư cho bọn họ, đừng trách có ngày vì bọn họ mà mất mặt."
"Bọn họ mất mặt thì liên can gì đến ta?" Cao Thuần vô duyên vô cớ bị mắng, nét mặt có chút vô tội. Nàng đương nhiên không biết Cao Lạc Thần sớm đã quy Tô Minh Viễn thành người của mình.
"Bây giờ không có, không có nghĩa sau này sẽ không." Cao Lạc Thần vẫn một bụng tức giận, còn hơi di chuyển thân mình, muốn kéo dài thêm một chút khoảng cách, đột ngột cổ tay bị người nắm chặt.
Cao Lạc Thần cứng đờ, tức giận trừng mắt nhìn Cao Thuần nói nhỏ: "Lằng nhằng, còn ra thể thống gì?"
Cao Thuần cười thẹn thùng, thì thầm ôn nhu: "Nhị tỷ, chớ giận ta."
Mặt Cao Lạc Thần ngày một đỏ, nữ phối ít nhiều gì cũng hơn tuổi nàng, giờ đây còn xem ta không khác trẻ con làm càn đòi dỗ? Cao Lạc Thần âm thầm hừ một tiếng, đoạt lại cánh tay của chính mình, giấu ở sau lưng không nói thêm lời nào.
Vào lúc này cũng không ai chú ý đến sự mờ ám của các nàng, bên kia còn chưa bắt đầu tìm người, đã thấy Thường Ánh Tuyết cùng một tiểu nha đầu vội vàng đi tới. bước chân vội vã, hai má ủng đỏ, tóc tai bị mồ hôi thấm ướt dính ngược xuôi trên trán, trong con ngươi xen vài tia xấu hổ lẫn căm hận. Nàng nhỏ giọng nói một câu "Ta đến trễ", liền tìm chỗ trống ngồi xuống nhưng ánh mắt lập tức vung ra găm về phía Cao Lạc Thần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]