Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau.

Cao Lạc Thần bị tiếng gáy của gà trống gọi tỉnh, đầu tiên là mờ mịt, tiếp theo chính là nổi giận, đùng đùng đứng dậy, ra lệnh cho Phương Trạch gọi đầu bếp làm thịt con gà trống quấy nhiễu người thanh mộng.

Cũng may Phương Trạch minh mẫn, nghĩ đến những lời hôm qua chủ tử nói, bận bịu khuyên nhủ Cao Lạc Thần nằm xuống ngủ một lần nữa. Nữ quyến trong nhà, hoặc là tụ tập cùng một chỗ nói chuyện, hoặc là ở trong phòng làm nữ công, Cao Lạc Thần xem thường cuộc sống như vậy, tình nguyện chăn ấm nệm êm, đợi đến khi lần thứ hai thức dậy, mặt trời đã lên cao, người trước mắt cũng không còn là Phương Trạch, mà là khuôn mặt lãnh lãnh đạm đạm của Cao Thuần.

Cao Lạc Thần còn tưởng mình nằm mơ, ngồi dậy lầm bầm vài câu, lại nằm xuống lần nữa.

Thính lực Cao Thuần không tồi, đem mấy chữ "Ban ngày thấy ma" "Muốn nhát chết người hay sao" thu vào tai, những lời thô tục này không giống lời mà tiểu thư phủ Quốc Công có thể nói ra, còn nữa, nàng không biết mình đắc tội với Nhị tỷ lúc nào? Rõ ràng phần lớn thời gian mình đều tránh mặt nàng, nhưng nàng lại xếp mình vào hàng "Con nợ". Tâm tư xoay chuyển, ánh mắt nặng nề, nàng đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ má Cao Lạc Thần, lạnh nhạt nói: "Có khách đến rồi."

Lực tay không lớn, Cao Lạc Thần cảm thấy xúc cảm trên mắt tựa như con mèo con nhẹ nhàng giẫm lên má, mà nàng không nhớ ra mình nuôi mèo từ lúc nào, lập tức lim dim mở mắt, một gương mặt quen thuộc không ngừng rõ ràng, nụ cười xán lạn khó gặp khiến người ta sợ hãi! Cao Lạc Thần giật cả mình, từ trên giường vọt dậy!



"Ngươi tới đây làm gì! Phương Trạch đâu?" Cao Lạc Thần trừng Cao Thuần, một mặt phòng bị.

"Cao Thuần làm bộ không thấy ánh mắt dè chừng, ung dung thong thả nói: "Nàng ở ngoài." Dừng một chút, lại nói: "Vị kia Tề gia lại đến nữa rồi."

Người của Tề gia thường xuyên cắm đầu vào phủ Định Quốc Công ngoài Tề Vị thì con ai vào đây? Cao Lạc Thần không nghiền ngẫm ngữ khí của Cao Thuần, ngược lại một mặt phòng bị, nói: "Hắn đến thì mắc mớ gì đến ta? Mà cũng can hệ gì đến việc ngươi một mình xông vào phòng ta thế này?"

Cao Thuần không đáp, nàng dùng đôi mắt mang theo ba phần châm biến ba phần trào phúng ngưng tụ trên mặt Cao Lạc Thần, khiến trong lòng Cao Lạc Thần sợ hãi.

Nếu nàng là vị Nhị tỷ Cao Thuần quen biết, vào lúc này e là đã vung cao tay từ lâu, nơi nào sẽ biểu lộ dáng dấp trấn định hiện tại? Nhị tỷ a, quả nhiên là thay đổi, trở nên xa lạ, cũng biến thành thú vị. Cao Thuần câu môi, trên mặt tràn ra một nụ cười cân nhắc, nàng không nói gì thêm nữa, chỉ lui lui sang một bên, lẳng lặng nhìn Cao Lạc Thần.

Bất kể là ai bị một người sống sờ sờ nhìn chằm chằm, đều sẽ lộ ra mấy phần không thoải mái, Cao Lạc Thần muốn đứng dậy, lại bị vướng Cao Thuần ở đây, trong phòng im lặng không một tiếng động, quanh quẩn bầu không khí không tên. Dần dần, Cao Lạc Thần cũng có chút giận, nàng ngang ngược liếc Cao Thuần một chút, khoác trung y xuống giường, chân trần đạp trên nền đất lạnh, mím môi nói: "Ra ngoài!"

Cao Thuần không nói gì, đầu ngón tay gõ gõ trên thành ghế, rất có nhịp điệu. Tầm mắt của nàng chậm rãi đi xuống, cuối cùng rơi vào nơi mềm mại.

Cao Lạc Thần nhận ra tầm mắt Cao Thuần hướng về nơi nào, lùi về sau một bước, sắc mặt đỏ lên.

Lúc này Cao Thuần mới ngẩng đầu, ung dung thong thả, nói: "Người Tề gia đang đợi, Nhị tỷ mau đi thôi." Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của Cao Lạc Thần, vuốt vuốt tay áo, chậm rì rì đi khỏi gian phòng. Để lại Cao Lạc Thần giương mắt nhìn bóng người trắng như tuyết!

Cũng không biết là đang làm cái gì, không phải nói nữ chính một mực tránh mặt nữ phối còn không kịp sao? Làm sao bây giờ lại chủ động tìm đến trước mặt? Thật hỗn loạn!



Cao Thuần vừa đi, Cao Lạc Thần liền gọi Phương Trạch vào hầu hạ, lúc này vừa hô một tiếng, một đạo bước chân vội vã xông vào phòng. Tiểu nha đầu này một mặt lo âu hổ thẹn, ánh mắt né tránh, hỏi: "Nhị tiểu thư, người, người không sao chứ?"

Rất tốt a! Nhìn thần thái rõ ràng là cố ý thả Cao Thuần đi vào? Ánh mắt Cao Lạc Thần nặng nặng, nhưng nhìn Phương Trạch lo sợ bất an lại có chút buồn cười, nàng trách mắng: "Cũng không biết ngươi là nha đầu nhà ai! Sau này không được phép cho nữ nhân khốn kiếp kia bước vào đây nửa bước."

Khốn kiếp? Phương Trạch nghe xong mấy chữ này thì một mặt kinh hoảng, muốn hỏi vì sao chủ tử lại nói như vậy, nhìn thấy biểu hiện của Cao Lạc Thần, nuốt ngược lời vào trong.

Cao Lạc Thần tới lui một hồi lâu, mới phiền phiền nhiễu nhiễu đi tiếp khách.

Hôm nay Cao Tuấn và Cao Lạc Xuyên đều không ở trong phủ, việc trong nhà để quản gia thu xếp. Tề Vị một mặt ân cần nói chuyện với Cao Thuần, mà Cao thuần ngồi trên ghế thái sư, một mặt khí định thần nhàn, không đáp một câu. Nếu thật sự không thích Tề Vị, cần gì phải ra tiếp khách? Cao Lạc Thần thầm nghĩ trong lòng, đối với hành vi trong ngoài không đồng nhất này, thật khó chịu.

"Nhị biểu muội, ngươi đến rồi." Tiếng bước chân không nặng không nhẹ truyền đến, Tề Vị chuyển hướng ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Cao Lạc Thần lười biếng xuất hiện, hắn thu hồi đậm tình mật ý, chỉ dùng một mặt ân cần giả tạo, đón lấy Cao Lạc Thần.

"Có việc gì cứ nói thẳng." Cao Lạc Thần lườm một cái, chẳng muốn nhiều lời. Trong mắt vị Thiếu đông gia này chỉ có Cao thuần, bây giờ nhìn qua nàng, hiển nhiên là có việc muốn nhờ. Muốn nhờ vả, đương nhiên phải thả tư thái đến cực thấp. Cao Lạc Thần tìm một chỗ cách xa Cao Thuần rồi ngồi xuống, vừa vặn có thể thấy rõ vẻ mặt nàng.

Nụ cười trên mặt Tề Vị cứng ngắc, lúng ta lúng túng, làm bộ không nghe lấy nụ cười châm chọc của Cao Lạc Thần, nói: "Hôm qua ta thấy ngươi mua một con gà trống lớn, quả thật rất đẹp, vừa hay hôm trước ta được tặng một con 'Đại Tướng quân', đối với việc này ta không có hứng thú, nếu như biểu muội yêu thích, liền --"

Cao Lạc Thần không nghe Tề Vị nói hết, nàng liếc chéo Tề Vị, cười khẩy, nói: "Không cần."



Tề Vị kinh ngạc hỏi tới: "Vì sao?"

Cao Lạc Thần chẳng muốn trả lời, đúng lúc này không biết Cao Thuần yêu ma quỷ kế cái gì, chậm rãi lên tiếng: "Tề công tử, ngươi có điều không biết, Thái Học Sinh rất có cá tính, e là những con gà khác khó mà sánh được."

Cao Lạc Thần vẫn còn bận suy tư làm sao Cao Thuần biết con gà của nàng tên gì, Tề Vị lại tự nguyện đưa mặt qua cho người ta đánh. Tề Vị rất nhanh hiểu được "Thái Học Sinh" là tên của con gà trống, thế nhưng hắn không biết cá tính trong lời của Cao Thuần là thế nào. Con ngươi lộ ra hứng thú dạt dào, hỏi tới: "Ồ? Phiền Tam biểu muội nói một chút, con gà trống kia đặc biệt có cá tính thế nào?"

Cao Thuần nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Thái Học Sinh nó lấy mạo lấy 'Gà'." Lúc nói câu này, ánh mắt Cao Thuần lưu luyến trên người Tề Vị, tựa như đang nói hắn.

(Editor: "Thái Học Sinh nó lấy mạo lấy 'Gà'." Các bạn ơi! Câu này mình dịch rồi và cảm thấy không đúng lắm, cho nên mình chỉnh lại nguyên bản quốc tế. Bạn nào đọc hiểu góp ý giúp mình nha, mình vắt não nghĩ tới nghĩ lui mà không ra).

Tề Vị dựng thẳng lỗ tai chờ giai nhân lên tiếng, nào nghĩ đến vị biểu muội luôn thuần hậu sẽ nói lời như vậy? Trên mặt nóng bỏng như bị người ta xáng một bạt tai, biểu tình trên mặt nhất thời chật vật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.