Chương 960: Cảm ơn anh đã cứu em 
Ôn Ngôn rốt cuộc gặp được Giản Nhất Lăng vào buổi chiều hôm đó. 
"Tiểu Lăng.." Mày Ôn Ngôn hơi hơi nhăn lại, thần sắc có chút ngưng trọng cùng khẩn trương. 
Anh ta dường như có rất nhiều lời muốn nói cùng Giản Nhất Lăng, chính là đến bên miệng, cũng chỉ có một câu "Tiểu Lăng" này. 
Giản Nhất Lăng nhìn anh ta khẽ gật đầu. 
Giản Nhất Lăng cầm sơn trà vừa mới hái đặt ở đầu giường Ôn Ngôn. 
Trong nước hiện tại là mùa đông, đảo nhỏ này lại ở nhiệt đới, không có mùa đông. 
Trên đảo có không ít cây ăn trái. 
"Em lại leo cây?" Ôn Ngôn hỏi. 
Giản Nhất Lăng lắc đầu, "Cầu thang." 
Trong đầu Ôn Ngôn liền hiện lên hình ảnh Giản Nhất Lăng leo thang hái sơn trà. 
Dừng một chút, Giản Nhất Lăng nói, "Hái cho anh ăn. Cảm ơn anh đã cứu em." 
Một câu cảm ơn đơn giản, không biết vì cái gì Ôn Ngôn nghe muốn khóc. 
Bọn họ đều không phải đã từng có thời niên thiếu ngây thơ. 
Đã từng vô ưu vô lự, một người như ánh mặt trời, một người hoạt bát. 
Hiện giờ bọn họ đều thay đổi, lưng đeo rất nhiều, bỏ lỡ rất nhiều. 
"Tiểu Lăng, em nói, chúng ta còn có thể trở lại lúc ấy không?" Ôn Ngôn hỏi Giản Nhất Lăng. 
Giản Nhất Lăng suy tư một hồi lâu sau đó nói, "Không biết, nhưng mà muốn nỗ lực." 
Ôn Ngôn hồng con mắt gật đầu, "Được, nỗ lực." 
Lưu Đình ở ngay lúc này tiến vào, "Cái kia, tôi có quấy rầy đến hai người hay không?" 
"Không có." Giản Nhất Lăng trả lời. 
Ôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/426469/chuong-960.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.