Chương trước
Chương sau
Chương 955: Coi trọng thân thể của anh
Ôn Ngôn, "..."
Ôn Ngôn ký xong "Khế ước bán mình" rồi, sau đó Lưu Đình lại cầm một phần hiệp nghị đưa ra tới.
"Nếu không anh thuận tiện đem cái này cũng ký đi?"
"Đây là cái gì?"
"Cái này a, đây là giấy đồng ý quyên tặng di thể, chính là anh đồng ý sau khi anh chết đem di thể của anh quyên tặng cho tôi." Lưu Đình tràn đầy chờ mong, hai mắt đầy ánh sáng.
Niềm yêu thích của Lưu Đình toàn bộ người ở bệnh viện Lạc Hải Sâm đều biết.
Đó chính là thu thập khí quan, thu thập di thể.
Bên trong bệnh viện có một căn phòng dùng để bày biện tàng phẩm mà anh ta thu được.
Đều là dùng bình pha lê, thêm chất lỏng đặc thù ngâm.
Để đầy toàn bộ phòng.
Lưu Đình thích nghiên cứu mấy thứ này, với anh ta mà nói, đây là tư liệu học tập sống của anh.
Tuy rằng tư liệu học tập sống của anh, người bình thường khó có thể tiếp thu.
Nhưng anh ta xác thật chính là nghiên cứu mấy thứ này.
Nghiên cứu cứu đã cung cấp rất nhiều lý luận cơ sở cho các ngành khác phát triển.
Lưu Đình bổ sung, "Đương nhiên tôi không phải chờ mong anh sớm chết, anh có thể sống bao lâu tận lực sống bao lâu, chính là nếu chết đi, dù sao cũng không ý thức, thi thể để lại cho tôi."
Ôn Ngôn, "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thời gian tử vong bình thường của tôi cùng với anh hẳn là không sai biệt lắm."
Lưu Đình, "Nói không chừng tôi có thể sống lâu hơn anh hai năm nha? Anh sống đến 80, tôi sống đến 82, tôi đây vẫn là có thể bắt được di thể của anh."
Ôn Ngôn, "Anh đều đã 82, còn muốn di thể của tôi có ích lợi gì?"
Lưu Đình, "Lời nói này của anh liền nói không đúng rồi, với kỹ thuật xắt rau của tôi, thủ pháp này, dù cho tôi có 82 tuổi vẫn có thể đem di thể của anh cắt rất tốt, khí quan tách rõ ràng từng loại cất vào trong bình, làm tốt việc chống phân huỷ, mang lên giá, trưng bày nha."
"Tôi thật là một chút đều không có chờ mong."
Ngay lúc này cửa phòng bệnh mở, Lý Trác Gia đi vào
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Lý Trác Gia liền đoán được.
"Cậu lại đang lừa dối người bệnh hiến di thể cho cậu sao?"
"Hắc hắc hắc." Lưu Đình vội vàng nói sang chuyện khác, "Lão Lý anh lại đây làm gì?"
"Đến xem Ôn tiên sinh đã tỉnh hay chưa, thuận tiện kêu cậu đi nấu cơm."
"Không phải chứ, tôi xắt rau không thành vấn đề, nhưng mà kêu tôi nấu cơm, trù nghệ của tôi anh biết mà. Kết quả không phải khổ một mình tôi, là khổ người của toàn bộ bệnh viện chúng ta."
Nói như vậy, Lưu Đình chỉ phụ trách xắt rau, không phụ trách nấu.
"Nhưng mà hai người có thể nấu cơm nhất của bệnh viện chúng ta đều ngã xuống, chỉ có thể dựa vào cậu." Lý Trác Gia nói.
Hai người ở bệnh viện có thể nấu cơm nhất, Giản Nhất Lăng cùng Giản Duẫn Mạch.
Thời điểm Giản Nhất Lăng ở trên đảo là Giản Nhất Lăng nấu cơm.
Thời điểm Giản Nhất Lăng không ở, liền Giản Duẫn Mạch nấu.
Giản Duẫn Mạch làm tuy rằng làm cơm không có ngon như Giản Nhất Lăng, nhưng cũng tuyệt đối ngon miệng.
Nhưng mà hôm nay vì phẫu thuật cho Ôn Ngôn, Giản Nhất Lăng cùng Giản Duẫn Mạch sau khi chiến đấu hăng hái mười ba tiếng đồng hồ đều mệt mỏi.
"Được rồi được rồi, khó ăn đừng trách tôi, dù sao nơi này của chúng ta cũng đặt không được cơm hộp, không có so sánh không có thương tổn, cho dù các người ghét bỏ cũng không có lựa chọn khác, các người liền tạm chấp nhận một chút đi."
###
Trong phòng Giản Nhất Lăng, cô đang ngủ say, bên cạnh cô là Địch Quân Thịnh.
Trong nháy mắt sau khi Giản Nhất Lăng ra khỏi phòng phẫu thuật, người liền ngất đi.
Địch Quân Thịnh đem cô ôm trở lại trong phòng nghỉ ngơi.
Phòng của Giản Nhất Lăng cùng các phòng khác trong bệnh viện đều giống nhau, thuần trắng sắc, bên trong sạch sẽ ngăn nắp, không có một vật trang trí dư thừa, cũng không có một màu sắc dư thừa.
Địch Quân Thịnh không dám ngủ, sợ lúc Giản Nhất Lăng tỉnh lại nhìn không thấy anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.