Trên giường bệnh, nho nhỏ thân mình bị tấm chăn thật dày che lại.
Địch Quân Thịnh ngồi ở mép giường, cúi đầu, nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ rõ ràng rất mỏi mệt này.
"Em trước ngủ một lát đi, nghỉ ngơi tốt lại đi xử lý chuyện bên ngoài."
Địch Quân Thịnh nhẹ giọng nói với Giản Nhất Lăng.
"Ân." Giản Nhất Lăng lên tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại.
Biết anh liền ở bên cạnh, cũng biết anh sẽ không đi xa.
Ngủ gần một giờ đồng hồ, Giản Nhất Lăng chậm rãi tỉnh lại.
Mở to mắt, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là Địch Quân Thịnh.
Anh còn duy trì tư thế vừa rồi trước khi cô đi vào giấc ngủ.
"Tỉnh?"
"Ân."
"Đã đói bụng chưa?"
"Ân."
"Lập tức là có thể ăn, anh vừa rồi có cho người đi mua đồ ăn cho em."
"Ân."
Giản Nhất Lăng liên tiếp trả lời ba cái "Ân", giống như mặc kệ hỏi cái gì cô đều sẽ ngoan ngoãn mà đáp ứng.
Địch Quân Thịnh tiếp tục hỏi, "Để anh hôn em một cái?"
Giản Nhất Lăng không mắc mưu, lôi kéo chăn đem mặt mình giấu đi.
Anh chơi lưu manh.
Địch Quân Thịnh thấp thấp mà cười, "Thời điểm nói muốn em làm vị hôn thê của anh em cũng không thẹn thùng, như thế nào muốn hôn em một cái liền thẹn thùng? Chuyện em là vị hôn thê của anh có thể so với hôn một chút nghiêm trọng hơn nhiều."
"Anh đừng nói nữa." Giản Nhất Lăng hoài nghi anh lại nói tiếp cô có khả năng liền phải hối hận vì đã chấp nhận làm vị hôn thê của anh.
###
Bệnh viện, người của Giản gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/426205/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.