Bác sĩ Chử tiếp tục răn dạy Giản Nhất Lăng, "Như thế nào? Cô như vậy không nói lời nào là có ý tứ gì? Cô câm sao? Cô câm liền không cần làm bác sĩ! Là bác sĩ liền phải học được cách cùng người bệnh giao tiếp! Cô loại người lý luận suông này, chỉ biết làm bài làm số liệu căn bản không làm được thầy thuốc tốt!"
"Cô nhanh chóng học cách mở miệng như thế nào, giao tiếp với người bệnh như thế nào! Nếu học không được cũng đừng làm bác sĩ, lăn trở về nhà đi! Tôi hướng dẫn qua nhiều thực tập sinh như vậy, lần đầu tiên gặp được người tệ như vậy! Cô tuyệt đối là thực tập sinh kém cỏi nhất được đưa tới trước mắt tôi!"
"Cô còn muốn làm gì? Còn không nhanh chóng đi theo các bạn học khác mà học tập đi?"
Thấy Giản Nhất Lăng còn đứng đó, vẻ mặt bác sĩ Chử không kiên nhẫn mà thúc giục.
Chờ Giản Nhất Lăng đi rồi, một bác sĩ khác cùng văn phòng cười khuyên bảo, "Bác sĩ Chử, nhân gia tiểu cô nương còn nhỏ như vậy, anh liền lưu tình một chút, đừng làm cho cô nương người ta khóc."
"Muốn khóc liền khóc đi, loại mặt hàng này cũng đưa tới bệnh viện thuộc đại học Kinh Thành chúng ta, thật là lãng phí thời gian của tôi." Ngữ khí cùng biểu tình của bác sĩ Chử đều thực chán ghét.
Bệnh viện trực thuộc đại học Kinh Thành của bọn họ không chỉ là bệnh viện cấp ba, đồng thời cũng là bệnh viện nổi danh tốt nhất cả nước, sinh viên y khoa có thể tới nơi này thực tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/426203/chuong-662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.