Giản Dật Thần sau khi bị thương, Giản Nhất Lăng liền chịu trách nhiệm chăm sóc anh.
Giản Dật Thần không dám nói cho ba mẹ của anh biết.
Giản Dật Thần khóe miệng điên cuồng giơ lên, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dáng ăn mệt của Địch Quân Thịnh.
"Đều bị đánh thành như vậy, còn cao hứng nữa sao?" Địch Quân Thịnh trào phúng Giản Dật Thần.
"Không sao cả." Giản Dật Thần ngữ khí bình đạm tùy ý, "Thân thể tôi không sợ đau."
Đau đớn trên thân thể là có thời hạn, nhưng vết thương trong lòng là sẽ vẫn luôn đau đớn.
"Canh bồ câu hay là canh xương sườn?" Giản Nhất Lăng cấp Giản Dật Thần làm lựa chọn.
"Canh bồ câu đi." Giản Dật Thần cười hì hì trả lời, nói xong còn không quên liếc mắt khiêu khích Địch Quân Thịnh một cái.
Sau đó thân ảnh nho nhỏ của Giản Nhất Lăng liền chạy tới phòng bếp nấu canh cho Giản Dật Thần.
Giản Dật Thần nhìn bóng dáng em gái chạy ra khỏi phòng, ngây ngốc mà cười.
Có em gái quan tâm, nấu canh cho, mỗi ngày ngắn ngủi trôi qua quả thực quá mỹ diệu.
Cho nên, còn sống thật sự rất tốt.
Cả đời này, bọn họ đều phải tồn tại.
Giản Dật Thần nhìn về phía Địch Quân Thịnh, nghĩ đến cậu ta đời trước tuy rằng không có cùng Tiểu Lăng thân cận như vậy, nhưng cuối cùng khi an táng Tiểu Lăng, đối với cậu ta vẫn là có cảm kích.
Nếu cậu ta không phải là Địch thiếu gia, nếu cậu ta không phải đoản mệnh như vậy, có lẽ cậu ta là người thích hợp nhất để chiếu cố Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/426152/chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.