Lúc này có một ông chủ xí nghiệp mà Ôn Trình quen biết đi tới.
Ông ấy tới là tìm Địch Quân Thịnh.
Người nọ khách khách khí khí mà cùng Địch Quân Thịnh chào hỏi, "Thịnh gia, đã lâu không gặp, gần đây tốt không?"
Một tiếng "Thịnh gia" đem ba người Ôn gia kêu đến có chút ngốc.
"Không phải, lão Mạnh, ông kêu ai là" Thịnh gia "vậy?" Ôn Trình lôi kéo lão bạn hữu quen biết trước mắt, lão Mạnh mà hỏi.
"Vị này a." Lão Mạnh trả lời.
Lão Mạnh không thể dùng ngón tay, mà là dùng đôi mắt nhìn sang Địch Quân Thịnh.
Ôn Trình lần thứ hai nhìn về phía Địch Quân Thịnh, sắc mặt một lúc xanh một lúc trắng.
Người này là.. là.. Địch Quân Thịnh?
Thái Tử gia duy nhất của Địch gia?
"Oanh!"
Ôn Trình đầu óc tức khắc nổ tung, hai tai ầm ầm vang lên.
Ông, ông ấy vừa rồi giống như cùng cháu gái mình nói người này là người xấu phải không?
Không đúng, cậu ta xác thật là kéo tay cháu gái của ông.
Liền tính cậu ta là Địch Quân Thịnh, cũng không thể đại biểu cậu ta chính là người tốt!
Nhưng vấn đề là, người này là Địch Quân Thịnh, giống như ông.. cũng không có làm gì được cậu ta..
Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược cũng đều phát ngốc, phảng phất một đạo tia chớp đem hai người đánh trúng giống nhau.
Người này cư nhiên chính là Thịnh gia trong lời đồn?
Bọn họ ở kinh thành mấy năm nay, vẫn luôn nghĩ tới muốn được một lần gặp được vị Thịnh gia trong lời đồn này.
Nhưng mà hai người như thế nào đều không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/426139/chuong-577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.