Đây thật sự là quá đáng quý!
Ngay cả Giản lão phu nhân đều nhịn không được khen Tần Xuyên hai câu.
"Tần thiếu gia thật sự có tâm, lúc trước cậu có thể dạy bổ túc cho bé ngoan của ta, thật là may mắn của con bé."
"Không phải, là cháu may mắn mới đúng." Tần Xuyên thực nghiêm túc mà trả lời.
Lời này khiến người khác nghe chỉ cảm thấy là câu trả lời khách sáo.
Tần thiếu gia thật là quá có lễ phép.
Rốt cuộc Tần Xuyên hiện giờ là cái thân phận gì, Giản Nhất Lăng lại là cái thân phận gì.
Sao có thể là may mắn cho Tần Xuyên được.
Ôn Nhược cùng mẹ của mình an tĩnh mà đứng ở bên cạnh, không dám lên tiếng quấy nhiễu.
Ánh mắt cũng không có chăm chú mà nhìn Tần Xuyên, như là đem anh trở thành người bình thường giống nhau đối đãi.
Cho đến khi Tần Xuyên rời đi, Ôn Nhược mới ngẩng đầu nhìn theo.
Ôn Noãn thật ra không có suy nghĩ nhiều, hỏi Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược tìm được đồ vật không.
Ôn Nhược nói mình nhớ lầm, hẳn là rớt ở chỗ khác.
Ôn Noãn gần đây đều nhọc lòng với bệnh tình của lão phu nhân cùng với chuyện sinh nhật của con gái, đối với tâm tư của chị dâu cả cùng cháu gái mình cũng không có chú ý.
Họ nói không có, Ôn Noãn cũng không hỏi thêm, lại một lần đưa hai người rời đi.
Trên đường Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược lại hỏi Ôn Noãn một ít chuyện của Tần Xuyên.
Nhưng chuyện Ôn Noãn biết đến vốn dĩ cũng không nhiều lắm, cho nên cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/426110/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.