Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Giản Vũ Tiệp đón ba người Giản Nhất Lăng tới hậu trường.
Vu Hi gác tay lên bả vai Giản Vũ Tiệp, một phen thổi phồng, "Không thể tưởng được a không thể tưởng được, cậu thật sự có thiên phú như vậy, mới hai mươi tuổi cũng đã là ảo thuật gia có chút danh tiếng! Tiền đồ vô lượng a!"
Giản Vũ Tiệp cười nói, "Đều là công lao của em gái."
"Tôi nói cậu cái muội khống này thoáng thu liễm một chút được không? Lời này vừa rồi cậu ở trên sân khấu đã nói qua một lần, trước mặt chúng tôi liền không cần lại cường điệu đi?" Vu Hi nhịn không được phun tào.
"Mặc kệ nói bao nhiêu lần, đều là công lao của em gái."
Giản Vũ Tiệp tránh thoát Vu Hi, đi đến trước mặt Giản Nhất Lăng.
Giản Vũ Tiệp duỗi tay đến trước mặt Giản Nhất Lăng, trên tay thoạt nhìn trống trơn cái gì đều không có.
Nhưng mà sau khi tay cậu linh hoạt chuyển động một chút, trên tay trống rỗng liền nhiều ra tới một chiếc móc chìa khóa có hình con thú bông nhỏ.
Như năm ấy, ở nhà cũ Giản gia, cậu cũng đã thay đổi một cái móc khóa hình thú bông như vậy cho cô.
Ba năm, thân phận bọn họ khả năng thay đổi.
Nhưng mà quan hệ bọn họ không có thay đổi.
Cậu vẫn là Vũ Tiệp ca ca làm cho cô vui bằng những món đồ chơi nho nhỏ.
Vu Hi nhịn không được chua xót, "Ai, sớm biết như vậy, tôi nhận được vé liền không nên tới, cho hai anh em các người chính mình ôn chuyện là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/426099/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.