Chương trước
Chương sau
Đan Vũ Nhu đối Giản Nhất Lăng ra lệnh, "Nhìn thấy đôi nam nữ bên cạnh mày không? Bọn họ làm như thế nào, mày liền làm theo như vậy, bằng không, mày cũng đừng nghĩ đến gặp lại anh của mày."
Đi theo Giản Nhất Lăng liền nhìn qua, bên cạnh có một nam một nữ, nam ngồi ở trên sô pha, nữ chủ động tiến lên, đôi tay vòng qua chỗ cổ nam nhân.
Sau đó một người nam nhân có bộ dáng bình thường ngồi xuống vị trí bên cạnh Giản Nhất Lăng.
Đan Vũ Nhu là muốn Giản Nhất Lăng làm chuyện giống vậy, sau đó quay video.
Giản Nhất Lăng dửng dưng mà nhìn Đan Vũ Nhu, một chút ý tứ muốn làm theo đều không có.
"Mày là lỗ tai điếc hay là nghe không hiểu tiếng người?" Đan Vũ Nhu âm thanh khinh miệt, ánh mắt khinh thường.
Tuy rằng là vì đối phó Tần Du Phàm mới làm ra chuyện này, nhưng mà tận đáy lòng cô ta cũng chướng mắt Giản Nhất Lăng.
"Cô là vì Tần Du Phàm, hay là vì chính cô?" Giản Nhất Lăng ngữ khí bình tĩnh mà dò hỏi.
"Mày có tư cách hỏi tao vấn đề này sao?"
Đan Vũ Nhu không có cái kiên nhẫn cùng Giản Nhất Lăng giảng những lời này, cũng không cảm thấy trong tình cảnh hiện tại Giản Nhất Lăng có tư cách hỏi cô ta vấn đề này.
"Hay là mày cho rằng, Thịnh gia trong buổi tiệc của Tần gia lần trước đối đãi đặc biệt với mày một chút, mày liền có cái tư bản này? Tao nói cho mày biết, chỉ có Phàm tỷ chúng ta mới có tư cách trở thành người bên cạnh Thịnh gia, biết không?"
Đan Vũ Nhu trong lúc nói tiếp tục thúc giục Giản Nhất Lăng làm theo lời của cô ta.
Nếu không phải bởi vì cô ta cần quay lại chính là hình ảnh Giản Nhất Lăng chủ động nhào vào trong ngực nam nhân, cô ta căn bản sẽ không nhiều lời vô nghĩa với cô.

Giản Nhất Lăng nhìn thoáng qua đồng hồ trong phòng KTV, bình tĩnh mà nói, "Không sai biệt lắm."
"Cái gì không sai biệt lắm, dựa theo mệnh lệnh của tao mà làm đi có nghe hay không?" Đan Vũ Nhu không kiên nhẫn mà thúc giục.
Cô ta biết cô ta cũng chỉ có cơ hội này.
Giản Nhất Lăng không có nhìn Đan Vũ Nhu, mà là sắc mặt bình tĩnh hướng ra cửa phòng nói, "Vào đi."
Giọng nói trời sinh mềm mại, lại mạc danh mà có khí thế.
Lời nói này làm mọi người trong phòng nghe phát ngốc.
Giản Nhất Lăng đây là ở nói ai đi vào?
Tần Du Phàm có chút tò mò mà nhìn Giản Nhất Lăng.
Đan Vũ Nhu nghe thực phẫn nộ, "Tao không có nhiều thời gian như vậy cho mày lãng phí! Mày có nghe hay không, hiện tại lập tức làm theo!"
"Phanh!"
Cửa phòng ghế lô KTV bị người từ bên ngoài bạo lực đá văng.
Là một người nam nhân đã văng cửa, ngoại hình đẹp trai, nhưng động tác thập phần dã man thô lỗ.

Người đá cửa ra không ai khác, mà chính là tiểu đệ của Giản Nhất Lăng, An Dương.
"Dương ca, cửa khóa đã mở, không cần thiết đá." Tiểu đệ phía sau An Dương nhỏ giọng nói.
"Đá văng tương đối có khí thế."
Khí thế vào cửa rất quan trọng.
An Dương nói xong đi vào ghế lô.
Tầm mắt đảo qua người trên ghế lô, cuối cùng rơi xuống trên người Giản Nhất Lăng.
Trên mặt treo ý cười, hướng về phía Giản Nhất Lăng nói, "Đại tỷ, tỷ xem những người này chúng tôi là báo cảnh sát, hay làm thế nào? Chứng cứ chúng tôi dựa theo lời tỷ nói, đều lưu lại tốt rồi."
Giản Nhất Lăng trả lời, "Giam cầm phi pháp cùng với lấy các phương pháp phi pháp cướp đoạt hoặc là hạn chế tự do thân thể công dân thuộc về vụ án hình sự, báo cảnh sát xử lý."
Những người khác trên ghế lô còn ở trong kinh ngạc, đặc biệt là chủ mưu Đan Vũ Nhu.
Những người này vào cửa kêu Giản Nhất Lăng là "Đại tỷ"?
Một màn này nhìn có chút quỷ dị.
Bởi vì Giản Nhất Lăng nhìn như thế nào đều không giống "Đại tỷ".
Nhưng mà thời điểm nam nhân trước mắt kêu Giản Nhất Lăng là đại tỷ kêu thật sự nghiêm túc, biểu tình thái độ đều thực cung kính, nửa điểm không có lệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.