Ba năm này, Địch Quân Thịnh cắt đứt hết thảy các quan hệ cùng Giản Nhất Lăng, cũng không có thu thập qua bất cứ thông tin nào có liên quan tới cô.
Không phải không muốn, mà là không thể.
"Không phải."
Nhân tiện đưa thuốc, trước đây vẫn luôn là để cho người khác đưa.
Không phải bởi vì Tần Xuyên.
Giản Nhất Lăng sẽ không nói dối, đôi mắt cô vẫn trước sau sạch sẽ như một.
Sau một lúc lâu, Địch Quân Thịnh thần sắc không còn ám trầm như vậy, mà tiếng nói càng thêm mà trầm thấp.
"Em thất tín."
"Ân."
"Thất tín là phải trả giá."
"Tôi biết." Giản Nhất Lăng tiếp thu chuyện mình vi phạm hứa hẹn phải trả giá.
"Cái giá này sẽ rất lớn." Địch Quân Thịnh ánh mắt sáng quắc.
"Được." Giản Nhất Lăng đáp ứng.
Cô thất tín với người khác, chịu trừng phạt là hẳn đúng.
Sau khi nghe được Giản Nhất Lăng trả lời, đôi mắt Địch Quân Thịnh thâm trầm.
Cô nhất định không biết, cái giá phải trả là cái gì.
Vu Hi bên cạnh nhìn Giản Nhất Lăng lại nhìn Địch Quân Thịnh, hai người nói chuyện anh nghe nửa ngày đều không có hiểu.
Cái gì thất tín, cái gì phải trả giá? Như thế nào nghe ra giữa hai người này hình như là có ước định cái gì?
Rốt cuộc giữa Lăng thần cùng Thịnh gia đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết?
Giá trị tò mò của Vu Hi đã tăng cao.
Bất quá Vu Hi vẫn là nhịn xuống không hỏi, anh ấy sợ có một số việc một khi hỏi rõ, liền càng thêm xấu hổ.
Ba người an tĩnh mà ở trong buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/426048/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.