Ánh mắt không mấy thiện cảm của họ đều tập trung vào một người, đó là Lạc Huân, người vừa nhận quà của Giản Nhất Lăng! "
" Tiểu sên, nói cho anh biết, tại sao em lại tặng quà cho tiểu tử thúi này? "Giản Vũ Mân rất nghiêm túc hỏi Giản Nhất Lăng.
" Muốn cảm ơn anh ấy. "Giản Nhất Lăng đáp.
Trong nguyên tác, Lạc Huân đã bảo hộ Giản Nhất Lăng trong một thời gian dài, cuối cùng cũng bởi vì Giản Nhất Lăng liên lụy, mới bị phong sát.
Mọi người đồng thời đều cùng nhau nhìn Lạc Huân.
Đôi mắt như một nhóm cảnh sát đang nhìn vào kẻ bị tình nghi.
Bản thân Lạc Huân cũng sừng sờ, anh không biết mình đã làm gì để Giản Nhất Lăng cần phải cảm ơn anh.
Nhưng anh vẫn tận hưởng cảm giác được mọi người ghen tị.
" Anh lớn lên đáng yêu sao! "Lạc Huân xấu hổ nói.
Lời vừa nói ra, Lạc Huân liền bị các thành viên khác trong nhóm vô cùng ghét bỏ xem thường.
Tiểu tử thúi!
Tiểu tử thúi không biết xấu hổ!
Thiếu đánh!
Giản Vũ Mân quay đầu lại và nói với Giản Nhất Lăng," Tiểu sên, đừng để bị lừa bởi khuôn mặt tươi cười lừa dối của tiểu tử thúi này! "
Lúc này Giản Vũ Mân không thể không nghi ngờ, rằng Lạc Huân dựa vào khuôn mặt người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, khuôn mặt chó con để lừa Giản Nhất Lăng.
Điều này là không thể được.
" Đúng vậy, anh trai tôi nói đúng! "Giản Vũ Tiệp cùng Giản Vũ Mân đối với chuyện này đều rất ăn ý, ý kiến thập phần nhất quán.
Giản Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/425880/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.