Nhìn thấy Giản Nhất Lăng cuối cùng cũng tỉnh lại, Giản Vũ Tiệp vội vàng tiến lên, "Em không sao chứ? Còn đau không?" 
Giản Nhất Lăng lắc đầu. 
"Em gạt anh, rõ ràng viêm dạ dày rất đau." 
"Em không đau, anh không cần khổ sở." 
"Ừm, anh không buồn, nhưng em phải điều trị bệnh cho tốt và đừng chạy lung tung nữa." 
Giản Vũ Tiệp trịnh trọng thú nhận. 
"Ừ." Giản Nhất Lăng sốt sắng nói, "Anh về nhà trước đi." 
Không biết tại sao, Vu Hi ở bên cạnh Giản Nhất Lăng lại cho rằng Giản Nhất Lăng kêu Giản Vũ Tiệp về nhà giống như "mẹ già", đây chính là bộ dạng của "mẹ già". 
Loading... 
"Không, anh cũng đã xin nghỉ học." 
Giản Vũ Tiệp không muốn rời đi lúc này, anh muốn đi cùng ở lại với em gái đang bị bệnh. 
Giản Vũ Tiệp đã gọi điện cho giáo viên của trường trong khi đợi Giản Nhất Lăng tỉnh dậy. 
Sau khi Giản Vũ Tiệp trả lời, cậu ta liếc nhìn Địch Quân Thịnh bên cạnh, trong mắt hiện rõ sự thù địch và cảnh giác. 
Nam nhân này ở đây, cậu ta không thể rời đi được. 
Vu Hi bước về phía trước, đập lên bả vai Giản Vũ Tiệp, "Nghe lời em gái cậu nói đi, trước về nhà, tôi đã gọi cho Giản lão phu nhân, bà ấy sẽ có mặt ở đây sớm, do đó, cậu không cần lo lắng." 
Giản Nhất Lăng lại vào nằm bệnh viện, Vu Hi tất nhiên không dám biết mà không báo, vì vậy sau khi nói chuyện với Giản Vũ Tiệp, anh vội vàng gọi điện đến nhà cũ của Giản gia và báo tình hình cho Giản lão phu nhân. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/425799/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.