Cuộc sống của Giản Duẫn Náo những ngày này không hề dễ dàng, một số việc đã gần như phá hủy tất cả niềm tin của cậu. 
Cậu đi theo anh trai mình như một một cái xác không hồn, cậu không thể cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống. 
Nếu không phải vì biết rằng bàn tay của mình có thể được chữa lành, thì có lẽ cậu ta sẽ không còn can đảm để sống. 
Và bây giờ, với một tin vui sắp đến, ca phẫu thuật của cậu ấy đã được xác nhận. 
Giản Duẫn Náo mỉm cười, cười rồi lại khóc. 
Cha Giản, mẹ Giản và Giản Duẫn Thừa nhìn cậu ta, biểu tình ngưng trọng nhưng có một chút an tâm. 
Một lúc sau, sau khi tâm trạng của Giản Duẫn Náo bình tĩnh trở lại, Giản Thư Hình nói với Giản Duẫn Thừa, "Lần này, chúng ta phải làm thật tốt. Nếu ca phẫu thuật thực sự thành công, chúng ta thực sự phải cảm ơn vị bác sĩ phẫu thuật hàng đầu kia." 
"Con biết." Không cần Giản Thư Hình nhắc nhở thêm, Giản Duẫn Thừa cũng biết mình phải làm gì. 
Loading... 
Sau khi phẫu thuật xong, thù lao cho vị bác sĩ phẫu thuật kia chắc chắn sẽ không ít. 
### 
Sáng sớm hôm sau, Giản Nhất Lăng không dậy đúng giờ như mọi ngày. 
Giản lão phu nhân đến phòng Giản Nhất Lăng gõ cửa và không ai trả lời. 
"Bé ngoan, con ngủ quên rồi à?" 
"Bé ngoan, bà nội có chút lo lắng, bà nội vào được không." 
Thấy không có ai trả lời, Giản lão phu nhân ra mở cửa. 
Trong căn phòng màu hồng, một cái giường công chúa, một thân ảnh nhỏ bé cuộn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/425778/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.