"Hãy ra cửa xem một chút." Sau một thời gian trầm tư, Giản Duẫn Náo đề nghị.
"Được." Mạc Thi Vận đồng ý.
Hai người cùng nhau ra cửa biệt thự.
"Cậu đã đặt món quà ở đâu?" Giản Duẫn Náo hỏi Mạc Thi Vận.
"Đây." Mạc Thi Vận chỉ vào vị trí cạnh cửa và nói, "Mình không biết rằng.. hôm đó mình sẽ ăn tối với cậu, vì vậy mình đã nghĩ đến việc đặt nó ở cửa. Sẽ có người lấy nó ra khi họ nhìn thấy."
Nếu Mạc Thi Vận đặt ở vị trí này, ai đó nhìn thấy nó sẽ đem vào mới đúng.
Giản Duẫn Náo nhìn xung quanh và tìm thấy một túi giấy trong bụi cây cách cửa không xa.
Túi giấy ướt và nhàu nát vì sương.
Rõ ràng là cái túi đã ở chỗ này mấy ngày rồi.
Giản Duẫn Náo mở chiếc túi và lấy ra chiếc áo len đen và chiếc khăn quàng cổ.
"Đây có phải là món quà cậu chuẩn bị không?" Giản Duẫn Náo hỏi Mạc Thi Vận.
Mạc Thi Vận đi tới, với lương tâm cắn rứt, cô cẩn thận xem xét chiếc áo len và khăn quàng cổ, rồi gật đầu.
Tim cô đập nhanh, đây là lần đầu tiên cô nói dối như vậy khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô cứ tự nhủ trong lòng rằng qua đi liền tốt, qua đi liền tốt, sẽ không có chuyện gì, cô có thể để chuyện này vào quá khứ, còn có thể giữ được việc của mẹ.
Giản Duẫn Náo cau mày khi nhìn chiếc túi trên tay mình.
Vậy nên Thi Vận không nói dối, cô ấy thật sự đã tặng quà cho anh trai cậu.
Nhưng không biết tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/425755/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.