Đây là hộp cơm mà Mạc Thi Vận đưa đến cho Giản Duẫn Náo, Giản Duẫn Náo không muốn ăn và chỉ ăn một chút, còn hơn nửa hộp cơm. 
Anh ta di chuyển quá nhanh, và ba người khác trong phòng không có thời gian để ngăn cản anh ta. 
Hộp cơm nhựa đập vào đầu Giản Nhất Lăng, thức ăn rơi từ đầu xuống chân. 
"Tiểu Lăng!" Ôn Noãn thốt lên và vội vã chạy đến. 
Nếu trước đây Giản Nhất Lăng gặp phải chuyện như vậy, cô ấy sẽ sớm náo loạn. 
Nhưng giờ Giản Nhất Lăng chỉ im lặng chịu đựng, không nói lời nào. 
"Con không sao." Giản Nhất Lăng lấy mu bàn tay lau vết bẩn trên mặt. 
Không phàn nàn, không náo loạn, không bất bình. 
Loading... 
Chỉ im lặng chấp nhận. 
"Sao vậy? Như vậy liền cảm thấy ủy khuất sao? Ta chỉ vừa đập phá một chút mà còn không chịu được sao?" Tiếng châm chọc của Giản Duẫn Náo vang lên, nhìn thấy mẹ mình căng thẳng, tâm trạng anh càng khó chịu hơn. 
Đôi bàn tay Ôn Noãn đông cứng. 
Giữa hai đứa con, nhất thời không biết phải làm sao. 
Không khí trong phòng nhất thời trở nên ngưng trọng nặng nề. 
Giản Nhất Lăng nói, "Con, đi nhà vệ sinh." 
Sau đó cô xoay người rời khỏi phòng bệnh, không có lại làm cho ba mẹ cô khó xử. 
Ôn Noãn nhìn bóng lưng của Giản Nhất Lăng, trong lòng đầy phiền muộn, nhưng bà biết mình phải cứng lòng. 
Sau một hồi lau sạch sẽ trong nhà vệ sinh, cô một mình quay lại cửa phòng. 
Ôn Noãn ở cửa đã đợi cô, nhìn thấy Giản Nhất Lăng trở về, Ôn Noãn vừa đau lòng vừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/273621/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.