Qui Dạ cúi đầu, híp mắt nguy hiểm nhìn trên tay cô mấy vết cào chảy rách ra. Mùi máu tanh thoảng đưa trong không khí cùng tiếng thở nặng nề.
Tiểu miêu đen nhánh con ngươi kiên cường rút lại một góc, chằm chằm nhìn cô, một thân hắc lông lộn xộn máu tanh.
Chợt bật cười ha ha, ánh mắt cô càng làm tiểu miêu thêm cảnh giác.
Cô ép sát lại trước mặt nó đụng đụng vài cái, khinh thường nó bất lực không thể chống trả rất khoái trá.
Tiểu miêu rất chán ghét nhìn cô, nếu có thể nó sẽ bay lên cắn chết tên khốn nạn này, tên khốn nhân lúc nó bị thương khi dễ nó, nhân loại ti tiện không biết xấu hổ đáng cắn vạn lần.
" Mày muốn cắn tao a, ôi ôi ôi, nhìn mày này đến nhúc nhích còn không được đâu, Dám cào tao, không khi dễ mày là làm bản thân tao có lỗi."
Cô rất vui vẻ, lại có chút xa xăm.
Đến mèo cũng có loại mèo kiêu ngạo như con này sao, biết đến chết rồi còn kiên cường như vậy.
Thú vị..thú vị a miêu a, mang về nuôi dưỡng hành hạ từ từ rất tốt.
Qui Dạ biết con mèo đã hết sức lực phản kháng, vội vàng cởi lấy áo khoác lông ra bao lại tiểu miêu mơ màng.
" A Dao, ngươi...con mèo này là ngươi mang đến?" Tùy tiện đặt nó bên cạnh lò sửa, Qui Dạ nhanh chóng xén lông vùng bị thương, thuần thục sát trùng quấn băng cái chân nhỏ thành một cục bông. Lương Vân Đồng hiểu ý mang ra sữa ấm cùng chút thịt dư ra đưa đến trước mặt tiểu miêu xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-mau-ga-mau-ga-a/1254478/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.