Chương trước
Chương sau
Phong cách kiến trúc Kỳ Lân các có phần tương tự với cung điện, bức tường màu trắng pha xanh, nhìn cũng nhận ra là chủ nhân nơi này rất có tiền. Đoàn người đi trên hành lang rẽ mấy lần mới đến thiên điện của Đông Kỳ các, tuy là thiên điện, nhưng bố trí cũng rất tinh xảo, trong phòng có bốn, năm nha hoàn đứng hầu hạ, nằm trên giường là một cô gái có sắc mặt tái nhợt, vẻ bề ngoài không quá xinh đẹp, nhưng có đôi mắt long lanh như sao. Tiết Tình cảm thấy cô gái nhìn quen quen, nhìn xuống cổ áo không che hết được miếng ngọc bội hình chim ưng màu đen, nàng chợt nghĩ đến, là Nam Cung Lạc Lạc, thật là đúng lúc, ngươi như thế nào mà cũng ở đây.

"Lạc Lạc, vị này là Tiết Tình phái Linh Vũ, may mắn là nàng ấy có mang theo linh dược bồi bổ nguyên khí, nàng uống vào sẽ rất nhanh khỏi bệnh." Tiêu Quy Ứng mừng rỡ giới thiệu Tiết Tình với Nam Cung Lạc Lạc.

"Khụ khụ khụ" Nam Cung Lạc Lạc ho khan hai tiếng, thân thể yếu ớt khom người nói: "Nam Cung Lạc Lạc đa tạ Tiết cô nương"

Tiêu Quy Ứng vội vàng ngồi xuống mép giường đỡ nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng: "Làm sao không? Chẳng lẽ còn khó chịu hơn sao?"

Tiết Tình rơi vào tình trạng không nói nên lời, giang hồ rất rộng lớn, nhưng giang hồ cũng rất nhỏ, nếu như Nam Cung Lạc Lạc là nam, nhất định Tiết Tình sẽ nghĩ rằng đây là nhân duyên trời định, từ hoang mạc đến Trung Nguyên cũng không ngăn được bước chân của hai người. Trong nguyên tác cũng không có tình huống như vậy, cho nên trong lòng Tiết Tình có chút bối rối.

"Ta không sao, đã tốt lên nhiều rồi." Nam Cung Lạc Lạc yếu ớt trả lời, nhẹ nhàng đẩy Tiêu Quy Ứng ra.

"Tiêu Các chủ, bằng hữu kia của ngươi bị phong hàn có thể cho uống một ly rượu Thiệu Hưng nhỏ, trước kia sư thúc ta thường xuyên luyện kiếm phía sau núi nên hay bị cảm lạnh, chính nàng đã kiểm nghiệm hiệu quả của phương pháp này" Lưu Huỳnh nói.

Tiêu Quy Ứng nhanh chóng ra lệnh với nha hoàn bên người: "Mau, đi lấy một bầu rượu Thiệu Hưng lại đây."

Thấy Tiêu Quy Ứng quan tâm Nam Cung Lạc Lạc đã đến mức sắp loạn cả lên, đột nhiên Tiết Tình cảm thấy nếu như Nam Cung Lạc Lạc gặp Tiêu Quy Ứng trước thì thật tốt, ít nhất hắn sẽ không mạnh mẽ X nàng, cũng sẽ không giam nàng lại, có thể đây chính là vận mệnh, giống như hai người, cho dù gặp ai trước, thì kết quả cũng sẽ không thay đổi.

"Tiết cô nương....." Nam Cung Lạc Lạc yếu ớt gọi.

Nghe thấy nữ chính đại nhân gọi mình, Tiết Tình giật mình một cái: "A?"

"Ngươi là người ở Trung Nguyên, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có từng nhìn thấy vật này hay không?" Nam Cung Lạc Lạc vừa nói vừa đem miếng ngọc bội từ trong áo lôi ra ngoài, ngọc đen thượng đẳng cho dù trải qua nhiều năm vẫn sáng bóng như cũ, đặc biệt hình chạm khắc chim ưng cũng không bị mài mòn một chút nào.

Tiết Tình lắc đầu, quay sang hỏi Lưu Huỳnh: "Sư điệt, ngươi đã từng nhìn thấy chưa?" Lưu Huỳnh cũng lắc đầu.

"Nam Cung cô nương, có thể cho tại hạ nhìn miếng ngọc này một chút hay không?" Lưu Huỳnh nói.

Nam Cung Lạc Lạc gật đầu một cái, nàng yếu ớt đến mức không thể cử động, nha hoàn bên cạnh đem ngọc bội từ trên cổ nàng gỡ xuống, để vào khay, đưa lên cho Lưu Huỳnh. Lưu Huỳnh cầm miếng ngọc bội tinh tế quan sát một phen: "Giá trị của miếng ngọc này không hề rẻ, màu đen lắng đọng ít nhất cũng năm mươi năm, bên trên miếng ngọc hoa văn để trang trí là cây cỏ, còn con chim ưng rất có thể là kí hiệu, chắc chắn là tín vật của một danh gia vọng tộc."

Tiêu Quy Ứng đồng ý nói: "Lưu Huỳnh công tử có cùng ý nghĩ với ta, Lạc Lạc không may mất trí nhớ, có lẽ thật sự nàng và gia tộc Nam Cung biến mất mười mấy năm trước có quan hệ, ta đang tính chờ Lạc Lạc khỏi bệnh, đưa nàng đến Võ Đang hoặc Nga Mi để hỏi một chút, hai vị chưởng môn đều đã sống trên giang hồ mấy chục năm, không biết chừng có thể nhận ra."

"Thật là một ý kiến hay." Tiết Tình yên lặng gật đầu, quả thật hai vị chưởng môn của Võ Đang và Nga Mi đều biết chuyện này.

Lúc này, một thị vệ đi vào bẩm báo với Tiêu Quy Ứng: "Các chủ, Tây Lân các và chúng ta đang xảy ra tranh chấp ở đỉnh Chủ Phong, chúng ta có hai người bị thương, Tây Lân các có ít nhất mười người bị thương."

"Không phải ta đã nói rồi sao, nếu là tranh cãi bằng miệng thì cứ nhường nhịn bọn họ một chút cũng không sao, đều là người trong các, cần gì cứ phải chém giết lẫn nhau." Tiêu Quy Ứng quở trách.

"Bọn thuộc hạ đã nhẫn nhịn, nhưng bọn họ lại được voi đòi tiên, xin Các chủ thứ tội." Thị vệ cúi ðầu nói.

"Tiết sư thúc, Lưu Huỳnh công tử, thời gian gần ðây tình hình bên trong các không yên ổn, thứ cho tại hạ tiếp đón không chu đáo, hai vị lần đầu tiên tới Đông Kỳ các, nếu không để bụng thì để Phương Nhi dẫn hai vị thăm quan một chút." Tiêu Quy Ứng vừa nói xong liền hướng thị vệ kia hỏi: "Những người bị thương bố trí ở đâu, dẫn ta đi xem một chút."

Một nha hoàn đi tới trước mặt Tiết Tình hành lễ nói: "Nô tỳ chính là Phương Nhi, Tiết cô nương, Lưu Huỳnh công tử, mời hai vị đi thăm quan nơi này một chút?"

Còn có việc khác có thể làm bây giờ sao.

"Cũng được, Nam Cung cô nương ngươi chú ý nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta không quấy rầy nữa." Tiết Tình và Lưu Huỳnh cùng nói lời từ biệt với Nam Cung Lạc Lạc, Nam Cung Lạc Lạc thân thể không có chút sức lực, chỉ có thể gật đầu trả lời hai người.

Phương Nhi dẫn hai người Tiết Tình và Lưu Huỳnh đi thăm Đông Kỳ các, thật ra cũng không có cái gì hay để nhìn, chẳng qua là kiến trúc cung điện bình thường mà thôi.

"Đây là thư phòng của Các chủ, lúc nhàn rỗi Các chủ thích ngồi ở đây đọc sách, thỉnh thoảng cũng ở đây xử lý công việc."

"Đây là thư phòng của Các chủ, lúc nhàn rỗi Các chủ thích ngồi ở đây đọc sách, thỉnh thoảng cũng ở đây xử lý công việc."

"Đây là thư phòng của Các chủ, lúc nhàn rỗi Các chủ thích ngồi ở đây đọc sách, thỉnh thoảng cũng ở đây xử lý công việc."

"Đây là thư phòng của Các chủ, lúc nhàn rỗi Các chủ thích ngồi ở đây đọc sách, thỉnh thoảng cũng ở đây xử lý công việc."

Không cần phải nghi ngờ, bên trên không phải là do hệ thống bị lỗi, mà là Phương Nhi quả thật đã nói bốn câu giống nhau như vậy, liên tiếp bốn gian phòng đều là thư phòng của Tiêu Quy Ứng, Tiêu Quy Ứng là người thích đọc sách sao!

"Phương Nhi cô nương, ta muốn uống trà, ngươi có thể đi pha cho ta một chén được không?" Đột nhiên Lưu Huynh tiến lên nói.

Tiết Tình kinh ngạc, không phải Lưu Huỳnh không thích nhất là gây phiền toái cho người khác sao, sao tự nhiên lại bảo nha hoàn đi pha trà cho hắn, chẳng lẽ hắn có mục đích nào khác sao.

Phương Nhi cũng không cảm thấy có gì lạ, đây là bổn phận công việc của nàng, hành lễ nói: "Vâng, công tử chờ một lát, Phương Nhi sẽ đi làm ngay."

Thấy Phương Nhi đã đi xa, Lưu Huỳnh nói với Tiết Tình: "Sư thúc, người biết Nam Cung cô nương?"

Đương nhiên Tiết Tình phủ nhận: "Ta làm sao quen biết nàng được."

"Sư thúc, ta có nhớ, Nam Cung cô nương và Diêm Minh ở cùng nhau trong khách điếm ở trấn Ô" Lưu Huỳnh từng câu từng chữ nói ra.

Tiết Tình há hốc mồm không nói nên lời, Lưu Huỳnh thở dài: "Sư thúc, trước kia người chưa từng lừa gạt ta." Nói xong xoay người đi.

Tim Tiết Tình như muốn nhảy ra, không nói ra được thì thật khó chịu, nàng nhớ rằng còn bé có nuôi ba con chó, mỗi ngày nàng đều dẫn ba con chó đi ra ngoài tản bộ, nó tin tưởng nàng như vậy, hắn cũng tin tưởng nàng như vậy, thế mà nàng không thể nói toàn bộ sự thật cho hắn biết, hắn giống như con mực đang dùng bộ râu mềm mại cọ vào nàng, nàng cũng là ốc biển, cũng chỉ có vỏ ngoài là cứng rắn.

"Lưu Huỳnh!" Tiết Tình đuổi theo: "Ta quả thật đã nói dối ngươi, nhưng chỉ là ta không muốn cuốn ta và ngươi vào phiền toái này, làm như vậy chỉ càng thêm phiền toái mà thôi."

"A, từ khi nào người vì ta mà tính toán vậy?" Lưu Huỳnh không tin câu trả lời của Tiết Tình: "Ngươi chính là không muốn để ta.....tìm Diêm Minh gây phiền toái?"

"Lưu Huỳnh, ngươi có tin rằng con người có thể thay đổi hay không?"

"Ta tin tưởng ngươi, ngươi thay đổi rất nhiều, nếu như không phải đã quá quen thuộc với ngươi, ta đã nghĩ là có người dịch dung giả mạo ngươi, ta.....Ta rất thích sự thay đổi của người, cuối cùng ngươi đã để ý đến ta làm cho ta rất vui vẻ, hiện tại thì ta đã biết, có lẽ ta đã vui vẻ quá sớm." Giọng nói của Lưu Huỳnh ngày càng nhỏ, nhỏ như tiếng bước chân để cho Tiết Tình nghe không rõ.

"Ngươi đang tức giận?" Tiết Tình hỏi.

"Ta làm sao có thể tức giận với ngươi, ngươi có hỏi ta như thế nào đi nữa thì ta cũng sẽ không tức giận." Lưu Huỳnh cười cười nói, thật giống như một giấc mơ kỳ quái.

Cho dù Lưu Huỳnh không tức giân, Tiết Tình cũng có chút tức giận, nhìn mà xem, nhìn hắn không được tự nhiên, dáng vẻ thật giống như hắn bị cưỡng hôn!

Pha trà xong nha hoàn Phương Nhi đi từ hướng đối diện với hai người lại, hai tay bưng khay nhỏ, phía trên có hai ly trà mới pha còn nóng hổi.

"Tiết cô nương, Lưu Huỳnh công tử, Các chủ nhà ta đã quay về, đang ở trong phòng cùng Nam Cung cô nương." Phương Nhi nói.

"Phiền ngươi đi nói cho Tiêu Các chủ, chúng ta có chuyện quan trọng cần nói với hắn, hắn có thói quen tiếp khách ở thư phòng hay không? Nếu có thì chúng ta ở đây chờ hắn." Lưu Huỳnh nói với Phương Nhi.

Phương Nhi đưa tay ra mở cửa thư phòng đầu tiên: "Vừa đúng lúc, mời hai vị chờ ở đây, ta đi thông báo với Các chủ."

Nhìn Phương Nhi bưng khay rời đi, Tiết Tình cảm thấy đã cho nàng thêm phiền toái, nha hoàn cổ đại tính tình thật tốt nha.

Tiết Tình và Lưu Huỳnh đi đến thư phòng nơi Phương Nhi chỉ ngồi chờ Tiêu Quy Ứng, thư phòng của Tiêu Quy Ứng bố trí rất đơn giản, trên tường trắng xanh có bày mấy bức tranh, mấy giá sách cao hơn cả đầu người, trên bàn gỗ sơn vàng chỉ bày giấy và bút. Sự trang trí đơn giản giống như đồ trang sức đeo tay, Tiết Tình bỗng cảm thấy tự ti mặc cảm. Lưu Huỳnh đối với nghiên mực Kỳ Lân của Tiêu Quy Ứng cảm thấy chút hứng thú, ra sức vuốt ve lông mai của Kỳ Lân. Trong phim truyền hình xoay nghiên mực hoặc bình hoa một cái không phải là sẽ xuất hiện mật thất sao, Tiết Tình cũng đi xoay đồ trang trí trong phòng Tiêu Quy Ứng, không thấy phản ứng gì, người như Tiêu Quy Ứng, nói hắn thật sự không có mật thất mờ ám Tiết Tình nhất định sẽ tin, nếu như bàn về vị trí thứ nhất về hành động quang minh lỗi lạc trên giang hồ, thì Tiêu Quy Ứng chính là đề cử duy nhất.

"Thật xin lỗi, để cho hai vị đợi lâu" Tiêu Quy Ứng vào nhà thở dài nhận lỗi.

Đi sau Tiêu Quy Ứng còn có hai nha hoàn, chờ sau khi Tiêu Quy Ứng ngồi vào vị trí chủ nhà liền hầu hạ Tiết Tình và Lưu Huỳnh ngồi vào hai ghế đối diện, lại pha một ly trà mới, sau đó hai người hành lễ lui ra, cửa ra vào được đóng lại.

"Khụ khụ" Tiết Tình hắng giọng một cái: "Tiêu Các chủ, có việc này ta xin nói thẳng, sư tỷ ta và ngươi đã bàn bạc qua, Nhị sư huynh của ta đã đồng ý góp sức vì liên minh Võ Lâm, tình hình thực tế ra sao để sau khi hắn và sư tỷ ta thảo luận xong ta sẽ phái đệ tử phái Linh Vũ đến thông báo cho ngươi." Phương Vân luôn hết sức phản đối chuyện phái Linh Vũ nhúng tay vào chuyện nội bộ của môn phái khác, không biết Động Trù có biện pháp gì để thuyết phục nàng hay không, điều này trước tiên cứ giấu Tiêu Quy Ứng đã.

Tiêu Quy Ứng mừng rỡ nói: "Thật sự như vậy? Khi còn bé ta từng nghe nói đến danh tiếng của "Ngọc Diện kiếm khách", nếu là người đó....." Lời nói phía sau của Tiêu Quy Ứng có chút không mạch lạc, Tiết Tình đoán chẳng lẽ "Ngọc Diện kiếm khách" là thần tượng của Tiêu Quy Ứng? Tiêu Quy Ứng đối với hắn giống như tình cảm của con nít với Ultraman.

Ba người đang ra sức tưởng tượng liên minh Võ Lâm tương lai, thực tế là Tiêu Quy Ứng và Lưu Huỳnh giống như hai con gà rất vui vẻ nói chuyện với nhau, Tiết Tình không tập trung ngồi ngáp một lát, bên ngoài có người gõ cửa, tần số gõ cửa nghe ra có chuyện cấp bách.

Trong phòng yên tĩnh lại, Tiêu Quy Ứng cao giọng nói: "Vào đi!"

Một nha hoàn đẩy cửa hốt hoảng chạy vào: "Các chủ! Nam Cung cô nương xảy ra chuyện!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.