Chương trước
Chương sau
Một đường xóc nảy thì chỉ mệt thân, nhưng Kiển Điệp náo loạn thì làm mệt tâm Tiết Tình, phải ngâm nước nóng thư giãn mới được. Sai người làm trong quán trọ mang nước ấm tới, Tiết Tình ngâm mình trong thùng tắm, rắc vào cánh hoa tươi mua được từ người làm kia, nữ nhân phải đối với chính mình tốt một chút. Thân thể này làn da rất đẹp, trừ bỏ vết chai lưu lại do cầm kiếm ở tay, da ở chỗ khác đều mịn màng vô cùng, màu da sáng bóng như ngọc càng làm nổi lên hình bươm bướm màu mực trên ngực trái. Nữ nhân Diêm Minh chơi đùa, duy nhất Nam Cung Lạc Lạc không có dấu vết trên người, người ta là nữ nhân Diêm Minh yêu nhất, đãi ngộ đương nhiên không giống, trong nguyên tác Tiết Tình bị nhốt vào đại lao là do kí hiệu đó bị người phát hiện. Nữ nhân cổ đại cách ăn mặc và hành vi rất bảo thủ, muốn giấu diếm kì thực không khó, chỉ cần phòng bị lúc tắm rửa là được, Tiết Tình lúc tắm đều đóng cửa cẩn thận kĩ càng, hơn nữa khăn tắm luôn cầm trong tay, nếu thực sự có người xông tới, chuyện thứ nhất không phải là ôm mặt thét chói tai, mà là tìm đồ để che lại.

Mỗi lần bôn ba cùng Lưu Huỳnh, Tiết Tình cảm thấy mình là người bình thường xuyên không, nhưng buổi tối khi thay quần áo, thấy kí hiệu trên ngực trái, nàng biết mình không phải là nữ nhân xuyên không bình thường, bản thân còn có quá khứ đau thương, nhiều lần nàng nằm trên giường đập đầu vào gối: đây không phải là hại người [1] sao, trước giờ nàng không đọc văn loại bá vương [2]!

[1] Nguyên văn là “Khanh đa”, dùng để châm chọc một cách thiện ý, có nghĩa là hãm hại người.

[2] Mình đoán là loại cường thủ hào đoạt.

Cốc cốc cốc, có người gõ cửa.

“Ai?” Tiết Tình để hình bươm bướm ngập trong nước, cảnh giác hỏi.

“Sư thúc, là ta.” Ngoài cửa là giọng của Lưu Huỳnh.

“Được rồi, chờ một chút.”

Tiết Tình dùng khăn trắng lau người, mặc xong quần áo rồi đi mở cửa. Lưu Huỳnh bưng khay đi vào phòng, trên khay là một bình trà mới.

“Hôm nay đừng quên uống thuốc.” Lưu Huỳnh đặt ấm trà lên bàn rồi nói, thuốc mà hắn nói là bình thuốc mãng huyết kia của Bạch Tích Trần, Tiết Tình ngày nào cũng uống đúng giờ, tuy rằng nàng cảm thấy uống xong người chỉ nóng lên, nhưng dù sao cũng là thuốc bổ miễn phí, không dùng cũng uổng.

“Ừ, ngươi nhìn chằm chằm sao ta quên được.” Tiết Tình cười nói.

Lưu Huỳnh mỉm cười. “Ngày mai có thể tới Đoạn Kiếm sơn trang để sửa kiếm, buổi tối lại ở quán trọ, ngày kia có thể tới núi Cẩu Lũ để gặp sư phụ.”

“Thời tiết ngày càng lạnh, không biết nhị sư huynh có qua được không.” Tiết Tình tựa vào ghế, vẻ mặt lo lắng nói, trên thực tế lại đang nghĩ không biết khuôn mặt nhị sư huynh đẹp đến mức nào.

“Ta đã ba năm chưa gặp sư phụ, hắn thường xuyên du ngoạn bên ngoài, gặp được hắn một lần rất khó.” Lưu Huỳnh ngồi đối diện Tiết Tình.

“Đúng vậy, khó gặp được hắn một lần.” Tiết Tình phụ họa, thực ra nàng đâu biết cái quỷ gì.

“Ngươi nghĩ nhị sư huynh bằng lòng làm minh chủ võ lâm sao?” Tiết Tình ra ngoài không phải để chơi đùa, nàng có mục đích.

“Theo lý thuyết thì không, sư phụ sợ nhất là phiền toái, thế nhưng sư thúc đi thuyết phục thì có thể, khi đó sư thúc thành công cầu sư phụ thu ta làm đồ đệ còn gì.”

Tiết Tình đã hiểu, nàng bỏ công ra, không phải là một khóc hai nháo ba thắt cổ sao, dây thừng vẫn đang đặt trong bao lưng của nàng đây.

Sáng sớm hôm sau, ba người đi đến cửa hàng cắt may để Kiển Điệp mua quần áo. Thợ cắt may thấy Kiển Điệp liền tấm tắc, nói tiểu cô nương quả là mỹ nhân, nhất định giảm giá. Tiết Tình thuận tay chọn mấy bộ vừa mắt nhờ chưởng quầy bọc lại, chưởng quầy cười không khép miệng, vội vàng nịnh hót: “Phu nhân, khuê nữ của ngài ngày lớn lên chắc cũng là đại mỹ nhân như ngài.”

Tiết Tình ngay lập tức thộn mặt ra, lôi Kiển Điệp đi ra ngoài, miệng còn gọi: “Lưu Huỳnh, đừng cho hắn bạc! Mấy bộ quần áo này coi như là phí tổn tinh thần.”

Chưởng quầy không hiểu ra sao, nghi hoặc hỏi Lưu Huỳnh: “Khách quan, phu nhân của ngài sao vậy?”

Nghe chưởng quầy nói Tiết Tình là phu nhân của mình, khóe miệng Lưu Huỳnh khẽ nhếch, lấy bạc ra đặt lên bàn chưởng quầy: “Không cần hoàn lại, thưởng cho mắt nhìn của ngươi.” Nói xong liền đuổi theo Tiết Tình.

Tiết Tình tức giận kéo Kiển Điệp ra khỏi cửa hàng cắt may, đang định lên xe ngựa, thấy người trên đường tụ lại một chỗ, hình như đang vây xem gì đó.

“Đi, chúng ta cũng qua xem xem.” Tiết Tình hứng thú, kéo Kiển Điệp đi qua, Lưu Huỳnh đuổi kịp, đi phía sau hai người.

Bị vây là quầy bán khăn thêu, mọi người vây quanh không phải vì xem đồ thêu tinh xảo mà bởi vì chủ quán đang bị đùa giỡn. Chủ quán là một nữ tử trẻ tuổi, mặc quần áo vải thô, dung mạo có phần xinh đẹp, có đại hán chặn trước quán, không mua này nọ mà hỏi linh tinh, còn động tay động chân với nữ tử, từ ngữ chuyên môn để hình dung tình hình này là đùa giỡn con gái nhà lành.

“Tiểu nương tử, một ngày nàng kiếm được bao tiền?” Đại hán cầm khăn thêu định chạm vào người nữ tử, nữ tử sợ hãi lui về sau.

“Quán làm ăn kém, không bán được bao nhiêu.” Nữ tử rụt rè nói, sợ đại hán sẽ cướp tiền của mình.

“Vậy thì theo lão gia về nhà, trong nhà lão gia có vài mẫu đất, đủ cho nàng một bước lên trời.” Đại hán nói xong định tới ôm nữ tử trẻ tuổi.

Tiết Tình nhìn nhìn chung quanh, trong đám người có đủ nam tử cường tráng, nhưng lại không một ai định tiến lên ngăn cản. Tiết Tình nổi nóng: “Quả đúng với câu thơ trong bài 'Hoa nhị phu nhân', vạn quân cởi giáp, không ai xứng mặt nam nhi! Kiển Điệp, ngươi đi cứu cô nương kia.”

“Vâng.”

Kiển Điệp đang định ra tay, Lưu Huỳnh dùng bao kiếm chặn nàng lại: “Chúng ta không cần ra tay, có người làm giúp rồi.”

Một nam nhân ăn mặc đẹp đẽ dùng bao kiếm gạt tay đại hán ra khỏi người nữ tử: “Huynh đài, nữ nhân là để che chở, ngươi xuống tay nặng như vậy, cẩn thận làm làn da mềm mại của nàng bị thương.”

Nam nhân kia tuy ngũ quan đoan chính nhưng lại có vẻ lưu manh, cổ áo hỗn độn, giống như vừa ra khỏi kĩ viện, nhưng lúc này hình tượng của hắn trong mắt Tiết Tình vô cùng cao lớn vĩ đại, đây là anh hùng cứu mỹ nhân! Trước mặt một đám người nhu nhược, hắn tựa như dạ minh châu lòe lòe phát sáng trong đêm.

“Tiểu tử, chuyện không liên quan đến ngươi, ngươi muốn chết sao.” Lỗ mũi như trâu của đại hán thở phì phì.

Cổ đại không có TV hại người không ít, đối thoại trong tình cảnh này đúng chuẩn phim truyền hình. đại hán kia nếu xem qua phim kênh CCTV8 sẽ biết mình không hề có phần thắng, kết cục là bị đánh cho mặt xám mày tro, buông nữ nhân kia ra, nhanh chóng rời đi mới là lựa chọn đúng đắn của diễn viên phụ. Nhưng đại hán kia rõ ràng không có TV để xem, hắn không ngừng cố gắng, vươn tay kéo quần áo nữ tử.

Nữ tử sợ tới mức liên tục kêu gào, thấy tình cảnh như vậy, nam anh hùng rút kiếm ra, mũi kiếm múa trên người đại hán vài cái, gió kiếm qua đi, quần áo đại hán từng mảnh rớt xuống, đại hán cởi trần trong gió lạnh.

Nam nhân thu lại kiếm, trêu đùa nói: “Lạnh à? Biết lạnh thì đừng kéo quần áo cô nương nhà người ta, mình không muốn thì đừng đẩy cho người, mẹ ngươi không dạy sao?”

Đại hán bị dọa mặt cứng đờ: “Mẹ, mẹ. . . Mẹ, hắn bắt nạt người khác!” Mấy giọt lệ xinh đẹp chảy ra từ hốc mắt đại hán, hắn che thân thể trần truồng của mình, đi qua đám người, rưng rưng chạy trốn.

Quần chúng vây xem vỗ tay ào ào bảo hay, Tiết Tình cũng vỗ tay: “Kiển Ðiệp, thấy không, lập gia ðình phải gả cho nam nhân như vậy mới có cảm giác an toàn.”

Nam nhân vẫy tay chào hỏi quần chúng xung quanh, sau ðó quay lại nói chuyện với nữ tử trẻ tuổi: “Cô nương ở ðâu? Bao nhiêu tuổi? Ðã lấy chồng chưa?”

Quả là mười ngón tay đều là ngón giữa, Tiết Tình lúc này giơ tay đầu hàng. Anh hùng cứu mỹ nhân gì đây! Trốn khỏi miệng một con sói háo sắc lại rơi vào miệng một con sói khác! Vậy mà là anh hùng cứu mỹ nhân à! Rõ ràng là cá lớn nuốt cá bé trong tập đoàn sắc sói!

Nữ tử há miệng định trả lời, nam nhân lại vỗ đầu mình nói: “Tại hạ đường đột, sao có thể hỏi cô nương ở đâu.”

Tiết Tình trợn mắt, hiện tại mới biết hỏi trắng trợn như vậy sẽ dọa cô nương nhà người ta, hừ, lòng dạ Tư Mã Chiêu của ngươi ngay cả người qua đường cũng biết [3] rồi.

“Nữ tử xinh đẹp như cô nương chắc không có chỗ ở, nàng nhất định là nữ tử trong hồ nước tới nhân gian du ngoạn.” Nam tử nói.

Tiết Tình chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, ngã xuống, may mà được Lưu Huỳnh đỡ kịp thời.

“Sư thúc, ngươi không sao chứ?” Lưu Huỳnh thân thiết hỏi.

“Không có việc gì, quả thực rất tốt, từ nay về sau không có chuyện gì có thể như sét đánh bên tai ta.” Tiết Tình trả lời.

Cảnh giới nịnh hót cao nhất là gì? Không phải là từ ngữ trau chuốt hoa lệ, cũng không phải khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, mà là nói dối với vẻ mặt chân thành, sau đó còn thản nhiên xem nhẹ chỉ số thông minh của người khác lẫn của mình.

“Đi, chúng ta nên tới Đoạn Kiếm sơn trang.” Tiết Tình nói với Lưu Huỳnh và Kiển Điệp.

“Nhưng mà. . .” Kiển Điệp nhìn nữ tử còn đang dây dưa với nam tử kia, lo lắng nói.

“Yên tâm, nam nhân kia tuy miệng lưỡi không thành thật, nhưng lúc nãy đã ra tay, chỉ nói vài câu mà thôi, sẽ không làm cô nương kia khó xử.” Tiết Tình vỗ vỗ vai Kiển Điệp để nàng yên tâm, Kiển Điệp tuy xuất thân ở hoang mạc nhưng vẫn rất chính nghĩa.

“Sư thúc, kiếm của ngươi rơi.” Lưu Huỳnh nhắc nhở.

Tiết Tình cúi đầu, kiếm trong tay quả nhiên rơi xuống đất, hẳn vừa rồi lúc té ngã bị rớt, Tiết Tình nhặt kiếm lên, ánh mặt trời chiếu lên thân kiếm, châu báu trên kiếm khúc xạ ánh mặt trời theo các hướng, cả thanh kiếm đều phát ra ánh sáng lộng lẫy làm người chung quanh nhao nhao xem. Nam nhân kia cũng chú ý tới Tiết Tình, khi hắn thấy cây kiếm, vẻ mặt hắn vô cùng kinh ngạc, sau khi nhìn thấy Tiết Tình, vẻ mặt chuyển thành vui sướng, rời khỏi nữ tử trẻ tuổi, chạy đến phía Tiết Tình.

Tiết Tình thấy nam nhân kia chạy đến liền phát hoảng, nam nhân kia đoạt lấy kiếm trong tay nàng, dòng chữ nho nhỏ “Tình yêu chân thành của Kiếm Vô Tâm” trên kiếm có thể thấy rõ ràng.

Tiết Tình hỏi nhỏ: “Huynh đài. . . Ngươi đang cướp bóc sao?”

“Đúng là nàng!” Nam nhân kia trả lại kiếm cho Tiết Tình, nụ cười trên mặt sáng lạn như bông hoa cúc nở rộ đêm khuya: “Ta biết nàng sẽ tìm ta! Nàng còn mang theo tín vật đính ước của chúng ta! Cục cưng Tiểu Tình Tình của ta!”

Tiết Tình lông mày giật giật hai lần, xưng hô cổ quái của nam nhân này hình như có liên quan tới mình, hỏi càng nhỏ hơn: “Huynh đài. . . Ngươi nói gì?”

Nam nhân vui mừng nói: “Là ta! Cục cưng Tiểu Tình Tình không nhận ra sao? Ta là Kiếm Vô Tâm!”

*****************

[3] Thời tam quốc, Ngụy đế Tào Mậu nhìn thấy đại tướng quân Tư mã Chiêu nắm hết quyền bính, làm việc hống hách bá đạo thì nhịn không được. Một hôm, ông ta cho triệu tập Vương Kinh và ba vị đại thần khác vào trong cung, rất tức giận, nói:

- “Dã tâm của Tư mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta không thể ngồi đợi nó đến giết ta. Hôm nay, ta và các ngươi đi thảo phạt hắn”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.