Chương trước
Chương sau
Nếu quyết định muốn tham gia bữa tiệc của Bạch Tích Trần, cả buổi tối Tiết Tình cơ hồ không ăn cái gì, tựa như chuẩn bị tư thế đi ăn tiệc buffet.
Lưu Huỳnh lấy ra một viên hoàn thuốc đưa cho Tiết Tình: "Bên trong trộn lẫn ngân phấn, gặp độc sẽ cầm cự được."
Tiết Tình đem hoàn thuốc đẩy trở về: "Không cần, hắn sẽ không hạ độc với ta ." Bạch Tích Trần mặc dù am hiểu dụng độc, nhưng cái ngừơi này đặc biệt sợ phiền toái, làm sao lại vô cớ hạ độc người ta, nếu là hắn thật có lòng hạ độc, thì cái hoàn thuốc kia sao chống đỡ được.
"Sư thúc tin hắn như vậy sao?" Lưu Huỳnh nhẹ giọng hỏi.
"Ta là tin chính mình, yên tâm, sư thúc ta nhân duyên tốt như vậy, nào có người sẽ hạ độc hại ta." Tiết Tình nhạo báng nói, chịu trách nhiệm giết nàng cũng chỉ có Tiêu Quy Ứng khốn khiếp kia thôi.
Lưu Huỳnh không thể làm gì khác hơn là đem hoàn thuốc thu lại, cảm giác Tiết Tình càng ngày càng cao sâu khó lường, giống như giang hồ thân sĩ một dạng thích cố làm ra vẻ huyền bí. Sau buổi cơm tối, sắc trời cũng tối xuống, Tri Thu xách theo đèn lồng tới đón Tiết Tình cùng Lưu Huỳnh, ba người cùng lên Lộ Thiên Tứ,là khách sạn có bốn tầng, ở cổ đại một hai tầng đã cao chọc trời lớn, đứng ở tầng bốn là có thể nhìn thấy rất rõ ràng đường phố xung quanh.
Ở tầng bốn đã có nhiều người ngồi vài bàn, trên mỗi bàn cũng bày bánh Trung thu, dưa và trái cây, trà cùng rượu, từ vị trí của Tiết Tình nàng là một bàn bốn góc sát bên lan can, một nơi có thể thưởng ngoạn rất tốt, không biết Tri Thu là dùng mỹ nhân kế hay là tiền bạc kế mà nhanh chóng lấy được . Bạch Tích Trần đang ngồi một mình ở nơi đó chờ, hắn nghiêng gò má 45 độ nhìn đường phố bên ngoài lan can, một thân bạch y như tuyết, trong tay nắm ly bạch ngọc một mình uống rượu, tựa như một mỹ nhân quyến rũ trong họa đồ.
"Bạch công tử ~" Tiết Tình nhìn Bạch Tích Trần, ứng tiếng chào rồi ngồi xuống ở đối diện.
Bạch Tích Trần chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt lưu chuyển, như có vẻ nhàn nhạt u sầu, lại có mấy phần mảnh mai hấp dẫn. Sau khi ngồi xuống, Tiết Tình mới phát hiện trên tay Bạch Tích Trần có dây thừng, sợi dây này cột chặt vào chân bàn, không trách được Bạch Tích Trần sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ, thì ra hoàn toàn là bị ép buộc.
"Phốc. . . . . ." Mặc dù rất không lễ phép, Tiết Tình vẫn là không nhịn được cười, hắn thật sự là Bạch Tích Trần ư, nào có thần y như vậy.
"Tiết tiểu thư chê cười." Tri Thu cười trộm cởi sợi dây trên tay Bạch Tích Trần ra.
Đây là lần đầu tiên Tiết Tình nhìn thấy thành trấn ban đêm ở cổ đại, Xương Sinh Trấn vốn là thành trấn lớn, lại vừa gặp tiết Trung thu, hàng loạt dãy đèn lồng lấp lánh trên đường, người đi đường nhốn nha nhốn nháo nối liền không dứt, người bán hàng rong thừa dịp bóng đêm lớn tiếng rao hàng loạt các loại ăn vặt đồ chơi. Ở tại khách sạn, khách phần lớn cũng đi tới đây ngắm trăng, có mấy giang hồ hán tử thô lỗ, tục tằng, miệng to uống rượu nói chuyện lớn tiếng, Bạch Tích Trần khẽ nhíu mày, hắn rất ghét nghe thanh âm huyên náo.
"Bạch công tử, ta mời ngươi một ly, coi như đa tạ tiệc chiêu đãi tối nay." Tiết Tình lấy cốc nâng chúc mừng hấp dẫn lực chú ý của Bạch Tích Trần, thật sợ hắn bạo phát lên chạy ði hạ thuốc người khác.
"Tiết cô nương nể mặt là vinh hạnh của ta." Bạch Tích Trần lễ phép ðáp.
"Lưu Huỳnh công tử, ta muốn mời người, ða tạ giúp ta tìm về công tử nhà ta." Tri Thu cũng hướng Lưu Huỳnh mời rượu.
Lưu Huỳnh khẽ mỉm cười uống cạn rượu, Bạch Tích Trần trên mặt lại một trận ðỏ ửng, thiệt là, hiện tại biết ngượng ngùng sao, tại sao không thể ngoan ngoãn đừng đi loạn khắp nơi.
"Bạch công tử, rượu này màu sắc rất lạ." Tiết Tình nhìn ly rượu trong tay nói, người ngắm trăng phần lớn đều uống Bạch Tửu(1),có mấy nữ quyến uống là Hoàng Tửu (2),chỉ riêng bàn Tiết Tình thì rượu là màu nâu đỏ , tựa như nước tương.
"Công tử nhà ta cất rượu thuốc dĩ nhiên cùng người khác không giống nhau, " Tri Thu kích động cướp lời, công tử nhà nàng về mặt nhận đường không có tiền đồ, ở phương diện y dược cũng là cho nàng kiếm chút sĩ diện: "Lần đầu ủ rượu cần lấy một năm chu kỳ, trải qua thiên can địa chi(3),dược liệu bên trong dùng là cũng đều cực kỳ quý hiếm, công tử phải trèo non lội suối mới tìm được ."
"Hả? Dược liệu cực kỳ quý hiếm?" Tiết Tình hai mắt tỏa ánh sáng, nàng thích nhất vật trân quý rồi !
"Nhân Sâm lớn như vậy, chừng một cân trầm, công tử nhà ta nói chiều dài ít nhất một trăm năm." Tri Thu dang rộng hai tay ra, vòng lại thành cái vòng tròn lớn.
"Ừ!" Tiết Tình vội vàng đem ly rượu uống cạn, Bạch Tích Trần quả nhiên là đồ tốt, tiểu tử này chưng cất rượu cũng xa xỉ như vậy.
"Linh Chi là Công Tử tự mình đi trong núi hái, ở chỗ sâu nhất trong núi, hút hết linh khí trời đất."
"Ừ!" Tiết Tình lại uống một ly, Linh Chi là đồ tốt, nàng hiểu.
"Lại thấy thạch hộc (4) rất dài như cỡ này a, công tử cũng chi một lượng tiền lớn."
"Phải! Nhất định rất quý!" Tiết Tình tay dừng không được rồi, một ly tiếp một ly uống.
"Này đều không coi là cái gì, rượu này nguyên liệu chủ yếu nhất là máu mãng xà, chủ nhân thuở nhỏ nuôi một con bạch mãng xà, mỗi ngày đều dùng kỳ dược đút cho nó. . . . . ."
"Hả? Máu mãng xà? . . . . . . Khụ khụ khụ!" Tiết Tình mãnh liệt ho khan muốn đem rượu uống vào phun ra, chẳng lẽ nãy giờ nàng uống vào đều là máu sao! Còn là máu xà!
"Sư thúc làm sao vậy, có nặng lắm không?" Lưu Huỳnh đỡ Tiết Tình, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng.
Nhưng Tiết Tình rượu vẫn là nuốt xuống rồi, uống vào phun không ra, trong thị trường ở hiện đại cũng có bán rượu thuốc dùng thi thể của cóc cùng bò cạp ngâm, nhưng Tiết Tình chưa bao giờ mảy may có ý niệm muốn uống, như thế rất tốt, trực tiếp uống máu xà rồi, cuộc sống cổ đại thật tràn đầy kích thích.
"Mãng huyết tửu công hiệu lớn nhất là bổ khí dưỡng mạch, Tiết cô nương thân thể suy yếu không phải là bởi vì bệnh tật, mà là kinh mạch rối loạn dẫn đến chân khí tiêu biến, vừa lúc nên uống máu mãng xà, sau đó nên để Tri Thu lấy mấy viên hoàn thuốc máu mãng xà cho cô nương, kiên trì sử dụng đối với thân thể ngươi rất tốt."
Cái gì "Kinh mạch rối loạn dẫn đến chân khí tiêu biến", nói trắng ra là luyện công cẩu thả tẩu hỏa nhập ma, tên khốn khiếp hại Tiết Tình tẩu hỏa nhập ma không phải là cấp trên Diêm Minh của Bạch Tích Trần ngươi a, dĩ nhiên Bạch Tích Trần cũng không biết nguyên do , coi như hắn biết rõ cũng không để ý, chức trách của hắn ở Minh vực chính là ba phải (5) mà thôi.
Bạch Tích Trần vẫn nói tiếp: "Chỉ là Tiết cô nương ngươi bây giờ tốt nhất đứng lên đi vòng một chút, linh hoạt huyết mạch, mãng huyết tửu là đại bổ vật, mỗi ngày uống chút ít có thể cường thân kiện thể, uống nhiều quá sẽ đưa đến nguyên khí tích tụ, huyết dịch trương lên, thất khiếu chảy máu mà chết."
Tiết Tình bùm đứng lên: ". . . . . . Bạch công tử, lần sau chuyện như vậy liên hệ đến mạng người phiền ngài nói chuyện có thể nhanh một chút."
Bạch Tích Trần khẽ cười nói: "Vô sự vô sự, rượu ngắm trăng là ta đặc biệt pha loãng rồi, chỉ là Tiết cô nương ngươi uống thật sự quá nhiều."
"Sư thúc, ta giúp người vận công bức ra." Lưu Huỳnh ân cần nói.
"Rượu này mỗi một giọt cũng rất trân quý, chớ lãng phí, cũng không cần quá khẩn trương, chỉ cần hoạt động thân thể nhiều một chút khiến máu lưu thông là được." Bạch Tích Trần vẫn không nhanh không chậm nói, bộ dáng an nhàn tựa như việc vừa rồi không liên quan đến mình, thật muốn ăn đòn.
"Công tử ngươi thiệt là, thế nào không sớm nói cho khách biết." Tri Thu ngượng ngùng nhìn Tiết Tình xanh cả mặt, giận trách nói.
"Ngươi nói không ngừng, ta nào có cơ hội chen miệng." Bạch Tích Trần như không có việc gì tiếp tục ăn bánh Trung thu.
Tiết Tình trong lòng tràn đầy hối hận, không nên cứu hắn , để cho hắn bị thái đao chém chết thật tốt.
Đang lúc ấy thì, một người trẻ tuổi chạy lên, nhìn hoa văn sau lưng của hắn dấu hiệu là đệ tử Võ Đang, hắn đang lên tầng bốn lớn tiếng kêu lên: "Xin hỏi vị nào là Tiết Tình sư thúc Linh Vũ phái."
Cả lầu thoáng chốc trở nên im ắng lặng lẽ, kể cả mấy người đang to miệng nói chuyện cũng an tĩnh tò mò ngước nhìn.
"Là ta." Tiết Tình nhỏ giọng trả lời, nàng là người ngắm trăng duy nhất đứng lên, cực kỳ bắt mắt.
Đệ tử Võ Đang lập tức chạy đến bên cạnh Tiết Tình, đem một hộp gỗ thả vào trên bàn Tiết Tình, nắm quyền nói: "Đây là Kiều Dật Quân sư huynh sai đệ tử gửi tặng bánh Trung thu, Kiều sư huynh còn để cho ta thay hắn hướng sư thúc vấn an."
Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên nhận được "Hối lộ" , lại được người ta cung kính khiêm tốn, trên mặt Tiết Tình cười xấu hổ . Theo sau Võ Đang đệ tử, lại một người chạy lên, lần này là đệ tử Côn Luân cung, đệ tử Côn Luân cung đều không cần hỏi, nhìn thấy Võ Đang đệ tử đứng ở trước mặt người nào cũng biết ai là Tiết Tình, hắn cũng cầm cái hộp đựng thức ăn đặt vào trên bàn Tiết Tình: "Tiết Tình sư thúc, đệ tử phụng mệnh Mạnh Nhân sư tỷ tới hỏi thăm sư thúc."
"Lễ vật này ta nhận, gửi lời cảm tạ của ta đến Kiều Dật Quân cùng Mạnh Nhân." Chắc là không có nhớ lầm tên, Tiết Tình không được tự nhiên nói.
Đệ tử Võ Đang cùng đệ tử Côn Luân liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người bắn ra tia lửa “tình”, Tiết Tình phiền não nhìn trăng sáng, cầu xin các người không cần yêu đến cùng giết nhau có được hay không?
Đệ tử hai phái không có ở trước mặt Tiết Tình ra vẻ thiếu lễ độ, hai người trừng mắt nhìn nhau, chỉ là màn sau có thể sẽ có một cuộc đao kiếm, dù sao Tiết Tình không thấy được, cùng nàng không liên quan.
"Ngươi là người Linh Vũ phái hay sao?" Bạch Tích Trần hỏi Tiết Tình.
"Phải."
Bả vai Bạch Tích Trần run lên hạ xuống, không nhìn Tiết Tình nữa, hết sức chuyên chú nhìn trăng sáng. Thần sắc Tri Thu cũng thay đổi, nghĩ rót rượu, lại luống cuống tay chân đổ cái ly. Tiết Tình xấu hổ, chủ tớ hai người này cũng quá nhát gan, Tiết Tình bị phế võ công, Lưu Huỳnh là một muội tử mềm mại, sẽ không dễ dàng đối với người ra tay, có cái gì đáng sợ.
Liếc nhìn bộ dáng Tích Trần, Tiết Tình liền muốn trêu đùa cổ nhân, cố ý nói: "Bạch công tử, Linh Vũ sơn chúng ta rất đẹp, khi nào đó hãy cùng Tri Thu tới Linh Vũ phái làm khách, để ta được làm chủ, đáp tạ Mãng Huyết tửu của ngươi."
Ánh mắt Bạch Tích Trần nhìn về phía xa hơn: ". . . . . . Đến lúc . . . . . Có thời gian ."
"Ha ha ha, tốt, ngươi chừng nào tới Linh Vũ nhất định phải nói cho ta biết." Tiết Tình cười to, điều này chỉ có chính nàng hiểu, Bạch Tích Trần mượn 1001 lá gan hắn cũng không dám đi tới Linh Vũ phái – trụ cột tinh thần của võ lâm Trung Nguyên.
Lưu Huỳnh khẽ nhíu mày, sư thúc mình đây là điên rồi a, hay là uống rượu quá nhiều nên say, kéo cổ tay Tiết Tình để cho nàng ngồi xuống: "Sư thúc, ta giúp ngươi vận công bức ra."
"Ta không có say, các ngươi mau nhìn, những người đó đang làm gì." Bởi vì Tiết Tình là đang đứng, rất dễ dàng liền nhìn thấy phía dưới có hơn vài người ôm chậu hoa cùng đi một hướng.
Tiểu nhị làm việc vặt vừa vặn nghe thấy, vội đáp: "Là Lệ Xuân viện đang vì tiết Trung thu làm đại hội đấu cúc, người nổi trội có thể cùng danh kĩ đầu bảng Ỷ Thuần cô nương giao hoan, những người đó đều là đi dự thi ."
"Đấu cái gì? Đấu • cúc? . . . . . . Phốc." Tiết Tình lại cắm đầu cắm cổ cười lên, ở thế giới của nàng, cúc hoa đã sớm có một cảm thụ khác, lòng của nàng đã cùng không khí trong thành thị bị ô nhiễm rồi, còn có danh kĩ đầu bảng gì đó cũng không tốt, gọi là ất thuần gì đó, còn không bằng gọi mê-tan.
"Sư thúc, vẫn là đem rượu bức ra." Thái độ Lưu Huỳnh đã gần không thể chịu nỗi rồi.
"Ta thật sự không có say, chúng ta đi nhìn cái đại hội đấu cúc kia đi!" Tiết Tình cũng muốn nhìn một chút cúc hoa của những người này, của người nào là xinh ðẹp nhất.
"Sư thúc. . . . . . Lệ Xuân viện là . . . . ." Lưu Huỳnh thật khó khăn, trên mặt cũng mau toát mồ hôi.
Tiết Tình dĩ nhiên biết Lệ Xuân viện là cái gì, không phải là kỹ viện nha, trong Lộc Đỉnh ký mẫu thân Vi Tiểu Bảo hắn chính là người của Lệ Xuân viện, văn minh một chút gọi thanh lâu, địa vị ở trong ngôn tình cổ đại cùng xuân dược quan trọng giống nhau, là Thánh Địa mà vô số nữ xuyên qua cũng muốn tiến đến.
Nữ xuyên qua thân ái, nam chủ đối với ngươi ôn hoà không mặn không lạt sao? Không nên gấp, đi thanh lâu, bảo đảm hắn ghen rất dữ dội; nữ xuyên qua thân ái, nam chủ đối với ngươi hận thấu xương có Huyết Hải Thâm Cừu sao? Không nên gấp, đi thanh lâu, bảo đảm hắn hoàn toàn tỉnh ngộ thương hương tiếc ngọc lập tức sủng ngươi hết mực; nữ xuyên qua thân ái, ngươi còn chưa có gặp nam chủ sao? Đi thanh lâu, hắn không phải đã tại trong lâu hay là tại trên đường đi thanh lâu a. Phải nói nữ xuyên qua đi thanh lâu chỉ có lợi không có hại, có thể chân chính được đi đến thanh lâu, quả thật cũng không uổng công Tiết Tình xuyên qua.
(1)Bạch Tửu: rượu đế, rượu trắng
(2)Hoàng Tửu: rượu vàng; rượu Thiệu Hưng
(3)Thiên can địa chi: là hệ thống đánh số thành chu kỳ được dùng tại các nước có nền văn hóa Á Đông. Nó được áp dụng với tổ hợp chu kỳ sáu mươi (60) trong âm lịch nói chung để xác định tên gọi của thời gian (ngày, giờ, năm, tháng) cũng như trong chiêm tinh học. Người ta cho rằng nó có xuất xứ từ thời nhà Thương ở Trung Quốc.
(4)Thạch hộc:  là vị thuốc được ghi đầu tiên trong sách Bản kinh. Thạch hộc ( Caulis Dendrobii) là thân phơi hay sấy khô của nhiều loại nhiều loại Thạch hộc như Hoàng thảo thạch hộc ( Dendrobium loddgesii),Hoàng thảo Thạch hộc ( Dendrobium candidum Wall ex Lindi.),Kim thoa thạch hộc ( Dendrobium nobile Lindi),v..v. Cây thuốc trên nhỏ dưới to, giống như cái hộc, mọc ở núi đá nên có tên Thạch hộc. Ở nước ta, cây Thạch hộc mọc nhiều ở miền Bắc và miền Trung.
(5)Ba phải: Đằng nào cũng cho là đúng, là phải, không có ý kiến riêng của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.