Cũng tầm tờ mờ sáng, Hoa Vân Tích tỉnh dậy. Trạng thái của cô lúc này đang vô cùng mơ hồ, hai đầu nhức lên, choáng váng. Cả người cô vì bị thương mà đau buốt, làm đổ mồ hôi ướt nhẹp lưng áo. Mất máu không ít, cổ họng cô khát khô như lữ hành trên sa mạc không được một giọt nước suốt mấy ngày. Nhịn toàn thân đau nhức, Hoa Vân Tích tẩn mẩn tần mần bò xuống giường, gắng sức mãi mới đứng lên được, bước chậm chạp từng bước. Căn nhà này hoàn toàn xa lạ, nhưng cô không để ý đến điều đó, cô chỉ muốn tìm nước. Nhìn lên phía trước, từ bên cửa sổ ánh sáng mờ nhạt chiếu vào, cô nhìn thấy nước lấp lánh trong một cái chai đặt trên bàn. Cô lững thững cố tới thật nhanh cầm lấy nó. Hoa Vân Tích uống lên một hơi dài, vị cay cay nồng nồng xộc vào mũi, cô vẫn thấy khát, lại uống tiếp. Nhưng càng uống càng khát. Sau khi uống hơn nửa chai, cảm giác khát bị thay thế bởi cảm giác khô nóng lan khắp toàn thân. Hoa Vân Tích choáng váng, lại khó chịu. Cô cởiáo sơ mi trên người ra, vẫn thấy nóng, lại giựt phăng nốt cả áo lót, cởi quần lót ném xuống. Cũng không mát thêm chút nào, Hoa Vân Tích trần chuồng mò mẫm xung quanh xem có gì làm mình mát hơn không, cuốicùng cũng sờ vào thứ gì đó… Vu Dịch đang ngủ mê man thì cảm giác có thứ gì đè lên mình, hắn thấy một người phụ nữ đang cố giật áo trên người hắn ra. Vu Dịch dụi mắt, sao trong nhà hắn lại có phụ nữ? Người phụ nữ này còn khỏa thân ngồi trên người hắn, cố cởi đồ hắn. Hắn chẳng lẽ thèm khát phụ nữ nên làm mộng xuân, không, Vu Dịch chắc chắn hắn đang tỉnh! Làm nhìn khuôn mặt cô gái trên người, hắn chợt nhớ ra, là Hoa Vân Tích, hôm qua hắn đưa cô về! “Em làm cái gì?” Thế này là thế nào? Bị thương không quản ngại quyến rũ hắn? Vu Dịch thấy Hoa Vân Tích vẫn tiếp tục trên người hắn đốt lửa, hai chân dạng ra ngồi trên bụng hắn, giữa hai chân còn cọ cọ giữa bụng. Nơi mềm mại đó ma sát với cơ bụng cứng rắn của hắn, làm xcậu nhỏ của hắn hưng phấn chào cờ. Hai mắt hắn tối sầm lại, giọng nói trở nên đặc khàn. “Hoa Vân Tích, em dám đùa với lửa!” Nhưng không đúng, Hoa Vân Tích hai mắt mông lung, vẻ mặt mờ mịt, biểu cảm này cho thấy cô đang ở trong trạng thái vô thức. Chẳng lẽ mộng du? Chưa kịp để Vu Dịch nghĩ nhiều, Hoa Vân Tích đã giật áo hắn ra thành công, thân hình gợi cảm của hắn hiện ra trước mắt cô. Cô áp người cọ cọ vào đó, còn phát ra tiếng kêu thỏa mãn. Vu Dịch nghĩ, thôi rồi, hắn bị xâm hại tình dục. Kiểu mộng du xâm hại tình dục này làn đầu phát sinh trên người hắn. Hoa Vân Tích đã thế còn liếm từ ngực, lên đến cổ, rồi còn mút mát cằm Vu Dịch, tay không an phận kéo quần của hắn xuống, kéo luôn cả quần trong, nửa thân dưới xê qua xê lại ma sát. Hắn nhịn không được gầm nhẹ, ngẩng lên, hùa theo ngậm lấy môi cô. Nụ hôn này tràn đầy tình dục, lưỡi hai người quấn lấy, trêu đùa nhau, phát ra tiếng chậc chậc khi môi lưỡi giao nhau. Hoa Vân Tích đang trong tư thế quỳ gối, cô buộc phải hếch mông lên mới cúi xuống được, vừa vặn làm cửa vào của cô chạm đến đầu nam căn của hắn, chỉ thiếu chưa tiến vào. Vu Dịch rời môi cô ra, chuyển sang hôn dọc theo xương quai xanh của cô. Hoa Vân Tích cảm thấy giữ tư thế này thực mỏi, cô cảm thấy buồn ngủ, cả người mềm nhũn không còn sức. Cô ngả người lại ngồi phịch xuống. Đồng thời, khiến cho nam căn của Vu Dịch đột ngột đâm sâu vào cơ thể cô. “Hyaa----- ..” Hoa Vân Tích đau đớn nằm gục lên ngực Vu Dịch. Nơi đó của cô chưa hề ướt mà đã bị tiến vào đột ngột, mà Vu Dịch lại quá lớn mà đây là lần đầu, cô chỉ có cảm giác đau đớn. “Hu hu …đi ra!” Hoa Vân Tích khóc nức nở. Cô lắc người qua lại hòng cho vật cứng kia đi ra, nhưng cách đó chỉ làm cô thêm đau, còn nam căn của Vu Dịch lại lớn thêm một vòng. Hoa Vân Tích sợ hãi giữ nguyên tư thế đó không động đậy. Một lúc sau, cảm giác đau bớt đi, vì thế Hoa Vân Tích thấy không động là tốt nhất. Động không những nơi riêng tư đau xót, mà toàn thân đều đau. Vu Dịch không biết làm sao, động không được, không động cũng không xong. Dục hỏa đốt người. Nhưng trên thân hắn Hoa Vân Tích lại nằm im không động đậy. Vừa định đẩy cô ra cô lại khóc rên, mà đẩy mạnh không được, cô đang bị thương nặng. Đành để một lúc, nhưng một lúc sau, hắn nghe thấy tiếng gáy khẽ. Vu Dịch thối mặt nhìn Hoa Vân Tích nằm ngủ ngon lành trên người hắn trong khi côn thịt của hắn vẫn chôn sâu cả gốc trong cơ thể cô. Tên đã đặt lên cung chỉ chờ bắn, thế mà đứt dây. Khổ không biết dùng từ gì để nói. “Em ngủ thật đấy à?” Đáp lại chỉ có tiếng thở nhè nhẹ. Vu Dịch tính đẩy cô ra, vừa chạm vào, trên người chỗ nào cũng thương tích, làm cô trong mộng kêu khẽ càng co chặt người bám lấy hắn. Không còn cách nào khác phải để yên như vậy. Đêm nay là một đêm khó ngủ đối với hắn. Nhưng thức một lúc lâu, hắn cũng không chống lại được cơn buồn ngủ, mang theo sự khó chịu nhắm nghiền hai mắt lại. Không bao lâu, Vu Dịch tỉnh lại, hắn nhìn xuống trước ngực thấy Hoa Vân Tích vẫn ôm hai vai hắn nằm ngủ không biết đâu là trời đất. Hắn gọi mấy tiếng, lay mặt cô. “Này, dậy!” Hoa Vân Tích bị nhiễu cũng không ngủ được nữa. Hai mắt vẫn khép lại, chống tay lên vòm ngực Vu Dịch ngồi thẳng người dậy. Cô dụi dụi mắt nhìn trần nhà, rồi lại mơ màng nhìn cảnh vật xung quanh. Đây là đâu? Sao cô lại ở đây? Cả người còn đau đớn, đầu trống rỗng, bụng cảm giác trướng lên. Vu Dịch thấy cô vẻ mặt ngờ nghệch hết nhìn Đông đến nhìn Tây nhưng mãi chưa nhìn xuống chỗ hắn. Trông cô như đang suy nghĩ cái gì, lại hoang mang quan sát, nhưng mãi vẫn chưa nhìn vào hắn. Đàn ông trong sáng sớm dễ nổi thú tính, cái này không sai. Nhất là có một nữ nhân lõa lồ ngồi trên người mình, cả hai còn đang kết hợp thân mật, bầu ngực đong đưa trước mắt hắn, tư thế ngồi như vậy khiến chúng ưỡn lên như cầu hắn nắm lấy. Cái chuyện kích thích thị giác này khiến côn thịt của hắn trong cơ thể cô lại cương mở rộng ra dũng đạo chật hẹp. “Này. Chưa tỉnh ngủ?” Giọng nói của Vu Dịch khàn khàn dụ dụ người ta phạm tội. Hoa Vân Tích đần độn nhìn xuống theo hướng âm thanh vừa phát ra. Một gương mặt soái ngây người, mái tóc bạch kim còn hơi rối, làn da màu đồng mị hoặc. Cứ như một vị thần Hy Lạp tối cao lạc xuống trần gian. Nhất là cơ bụng kia… Hoa Vân Tích mải tập trung vào cơ bụng, không nhìn mặt, cũng không thèm nghĩ đây là mặt ai. Chỉ nghĩ chẳng lẽ có mỹ nam đến thỏa mãn thị giác của cô? Cô còn đang mơ? Hoa Vân Tích đưa tay sờ sờ cơ bụng. Lúc này đầu cô mê muội không còn nghĩ thêm gì khác. Chết tiệt người phụ nữ này còn chưa tỉnh ngủ? Còn mộng du sờ soạng đàn ông? Vu Dịch trên trán nổi gân xanh, nhất là hắn lại bị cô làm cho kích thích hưng phấn nữa. “Hoa Vân Tích!” Tiếng quát này làm Hoa Vân Tích tỉnh hẳn. Cô ngây người nhìn vào Vu Dịch vài giây, rồi lắp bắp: “Th..thầy?” “Rốt cuộc cũng tỉnh.” Lúc này Hoa Vân Tích mới phát hiện chỗ nào không đúng. Vu Dịch mặc chiếc áo sơ mi trắng bị đứt hết cúc ra, còn cô hoàn toàn không mặc gì ngồi trên người hắn. Cô vội vã ngồi dậy. Nhưng vừa nhích một chút, giữa hai chân truyền ra cảm giác đau đớn, cô lại không dám động đậy nữa. Cúi xuống nhìn, cả người như bị xét đánh. Nam căn vĩ đại của Vu Dịch đang gần như toàn bộ bị khe hẹp của cô nuốt vào. Cô sợ hãi dịnh lên, nhưng cảm giác đau đớn không chịu nổi. “Ah! Đau quá!” “Ư… Đừng động đậy, tôi cũng sẽ bị đau.” Hoa Vân Tích gục xuống thở dốc trên người Vu Dịch. Tình trạng này xấu hổ chết đi được, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây? Vu Dịch đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Hoa Vân Tích không kích động, cô kích động làm dũng đạo chật hẹp co rút lại mút chặt lấy hắn. Hoa Vân Tích dũng đạo khô khốc không ướt tí nào. Đây chính là nguyên tác giả thiết kế ra. Tác giả thiết kế chỉ cho Hoa Vân Tích làm tình trong những trường hợp cực kì kích thích mới ướt được. Mục đích là để sau này khi bị đuổi khỏi Hoa gia cô đi làm điếm không ai thèm muốn, nhưng bị cưỡng bức nơi đông người đầy nhục nhã lại ướt đẫm. Đó cũng là một cách nhục nhã nữ phụ truyện H. Cho nên hôm qua Hoa Vân Tích cứ khô khốc như vậy bị cắm vào, hơn nữa côn thịt lại giữ nguyên đến giờ. Chính vì thế, hoa huyệt và côn thịt đều khô cứng, dán chặt vào nhau suốt đêm qua, cộng thêm côn thịt bành trướng hết cỡ vì hoa huyệt không ngừng co rút lại. Thành ra hôm nay muốn rút ra cũng khó, nó khiến cho cả hai người đều thấy đau. “Đừng có mút chặt như vậy, thả lỏng.” Vu Dịch gầm nhẹ. “Nhưng mà…nhưng mà đây là phản ứng tự nhiên, em không kiểm soát được.” Hoa Vân Tích nhăn mặt lại. Bị dị vật xâm nhập, cho nên cở thể tự động làm phản ứng muốn hoa huyệt co rút lại không cho xâm nhập nữa, nhưng như vậy càng làm cả hai khít chặt với nhau hơn. Vu Dịch hai tay nắm lấy hai bên mông Hoa Vân Tích, thử nhẹ nhàng từ từ nhấc lên. Nhưng chính hắn cũng không nhịn đau được vì quá khô nóng. “A! Đừng có đẩy nữa mà!” Hoa Vân Tích không nhịn được ướt nước mắt một tay đấm lên vai Vu Dịch, tay kia nắm lấy một tay hắn đang đặt sau mông cô. “Chẳng lẽ em muốn để tôi chôn trong cơ thể em mãi?” “Ai muốn chứ! Nhưng mà đau lắm! Còn cách khác không?” Hoa Vân Tích toàn thân đau, nơi đó cũng đau đớn, trên trán bắt đầu lấm tầm mồ hôi. Mặc kệ quy củ gì, cô không còn sức lực nữa úp người nằm trên ngực Vu Dịch luôn. “Thầy có phải phụ nữ đâu, làm sao biết nỗi khổ của phụ nữ!?” Vu Dịch nằm im bất động. Hắn mà không khổ sao? Cậu nhỏ cương cứng chôn sâu vào nhưng không phát tiết được, ngực cô còn đè lên ngực hắn, hai quả anh đào trước ngực nhô lên ma sát với ngực hắn lúc cô thở dốc, bên tai còn nghe tiếng rên rỉ yêu kiều của cô. Bảo hắn không khổ sao? “Phải làm gì đó để phía dưới của em chảy ra mật dịch trơn, như vậy mới rút ra được.” Nếu cứ thế rút ra ngay, vừa bị đau khéo khi lại làm cả hai bị thương ở nơi đáng ra không nên bị thương. “Làm thế nào để chảy ra?” “Trước tiên lấy chút thuốc mỡ bôi vào đó để dịu đi chút đã.” “Nhưng lấy thuốc mỡ ở đâu?” Vấn đề này rất đáng suy ngẫm. Vu Dịch bắt đầu cảm thấy phiền, hắn cũng không thể hôm cô như vậy đi mua thuốc được. Đột nhiên hắn nghĩ ra, đúng rồi, ở phòng y tế có thuốc mỡ. Phòng y tế ngay cạnh nơi đỗ xe. “Như vậy đi, chúng ta lén đi vào phòng y tế, ở đó có thuốc mỡ.” Hoa Vân Tích thoáng run rẩy một chút. “Với bộ dạng như này?” “Tất nhiên là không phải rồi!” Vu Dịch yêu cầu Hoa Vân Tích kẹp chặt hai chân vào hông mình, ôm cô lên, cô cũng bạm chặt vào vai hắn. Côn thịt trong cơ thể cô vì hắn bước đi mà ma sát với hoa huyệt còn chạm vào điểm mẫn cảm, làm Hoa Vân Tích run rẩy kêu khẽ. Cảm thấy xấu hổ, cô bịp miệng mình lại. Vu Dịch ôm Hoa Vân Tích đến tủ quần áo lấy áo sơ mi trắng và quần bò và quần lót, tiện thể đến chỗ dể đồng phục hôm qua lấy luôn váy đồng phục của cô. Hắn xỏ quần lót vào rồi ngồi trên sofa, để cô ngồi trên đùi hắn, bản thân thì cố gắng xỏ ống quần bò vào. Hoa Vân Tích không biết làm gì, cái tư thế này thật sự quá ái muội, thực tế côn thịt đang cắm sâu vào ma sát với khe hẹp kia còn ái muội hơn nữa. Cô lúc này đột nhiên nhớ ra hôm nay phải đi làm, cô chưa gọi điện cho công ti xin nghỉ. “Em quên, hôm nay ta phải xin nghỉ làm!” “Ngươi có đi làm sao?” “Tất nhiên rồi! Chứ không em lấy gì bỏ vào miệng!” “Vậy chờ đã” Vu Dịch đứng dậy, kéo quần lên, chỉ chừa khóa không kéo lộ ra côn thịt thô chôn vào của Hoa Vân Tích. Sau đó hắn đưa áo sơ mi yêu cầu Hoa Vân Tích mặc cho hắn. Cô xấu hổ, nhưng vẫm phải phối hợp theo. Vu Dịch im lặng để cô mặc áo và cài từng khuy cho hắn, còn hắn thì nhìn cô. Ở khoảng cách gần này, hắn thấy cô cũng không đến nỗi nào. Cô lúc này toàn thân không một mảnh vải che thân ngồitrên người hắn, thị giác dã thú của hắn làm từng tế bào trên người hắn căng thẳng lên, khi mà thấy trước mắt thì có hai đóa anh đào đưa đầy dụ dỗ hắn nhấm nháp, phía dưới thì có đóa hoa nhỏ khác đang tham lam ngậm lấy nam căn của hắn. Hoa Vân Tích mặc xong cho Vu Dịch, đến lượt hắn. Vu Dịch cầm váy mặc vào cho cô. Cũng may váy đồng phục thiết kế theo kiểu váy chun nên hắn có thể mặc từ trên đầu cô kéo xuống đến hông chỉ cần cô chụm người lại. Mặc xong váy chỉnh vừa vặn che đi chỗ giao hợp của cả hai, hắn mặc áo sơmi trắng khác của hắn cho cô. Ôm cô đứng dậy đi tới bàn lấy điện thoại cho cô gọi tới công ti. “Em không có số nào trong danh bạ thì lấy gì gọi?” “Em lưu số liên quan đến công ti vào ghi chú, danh bạ chỉ ghi số người thân quen.” Và số người thân quen bằng 0. Hoa Vân Tích ấn số gọi cho trưởng phòng xin nghỉ do bị tai nạn chấn thương, một phần là thật, cứ nghĩ đến lý do thật sự là vì còn đang cá nước thân mật với nam nhân, cô lại cảm thấy muốn đào lỗ để chui xuống. Xong xuôi, Vu Dịch ôm Hoa Vân Tích ra ngoài đến gara lấy xe. Dù ở ngoài giờ không có ai, nhưng Hoa Vân Tích vẫn thấy xấu hổ với tình cảnh bị che dưới váy kia, cô úp mặt vùi đầu vào vai Vu Dịch. Hắn thấy cô như vậy cảm thấy buồn cười không nhịn được cười ra tiếng. Cô đấm hắn một cái, mắng hắn mặt dày không biết xấu hổ. Quá trình đi đến trường quả thực là tra tấn đối với cả hai. Trên đường đôi khi bị xóc nảy, làm hai người cũng nảy lên nảy xuống theo. Hoa Vân Tích vì thế mà hoa huyệt bóp chặt, giữ không cho nam căn của Vu Dịch dịch chuyển. Vu Dịch cũng vì thế mà căng thẳng hơn. Nhất là khi hai người nảy xong rơi xuống, côn thịt lại đút vào sâu hơn một chút làm cả hai rên rỉ không ngừng. Hoa Vân Tích phải ôm chặt lấy hông Vu Dịch để tránh không bị nghiêng ra. Đến trường, Vu Dịch bế Hoa Vân Tích nhanh chóng đi tới phòng y tế, khóa trái cửa lại. Hắn lục được thuốc mỡ lập tức đặt cô nằm lên giường tư thế nam trên nữ dưới. Vu Dịch mở hai chân Hoa Vân Tích ra, Hoa Vân Tích lấy tay che kín hai mặt mình lại đỡ phải xấu hổ khi giữa ban ngày ban mặt bị hắn nhìn thẳng vào nơi tư mật của mình như vậy, hắn còn là lão sư của cô nữa! Bên này Vu Dịch cố nhịn, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ vào cho cô, tiện thể bôi trên dương vật của hắn để, hơi nâng eo cô lên cho thuốc mỡ gặp nơi nóng thấp chảy xuống dưới. Nhưng cuối cùng cũng chẳng móc tay vào bôi được thêm nữa, vì thế sẽ làm cô đau. Hoa Vân Tích thấy hắn không bôi nữa liền bỏ tay ra. Thấy Vu Dịch nhìn vào mắt cô, cô e thẹn hỏi: “Xong rồi sao? Rút ra được chưa?” “Chưa được.” Vu Dịch đặt ngón cái lên điểm hồng nhạt trước ngực cô “Em biết trước khi làm tình, đàn ông thường có một bước để làm phụ nữ ẩm ướt cho dễ tiến vào, gọi là gì không?” “Bước dạo đầu?” Hoa Vân Tích ngoan ngoãn trả lời như học sinh ngoan trả bài giáo viên. Vu Dịch béo má cô “Đúng vậy, học trò ngoan. Vậy giờ muốn em ướt, tôi phải làm bước dạo đầu. Nhưng em có vẻ khó ướt hơn người thường. Vậy nên tôi hỏi em, em hích làm tình trong cảnh nào?” Hoa Vân Tích nghe câu này, cắn móng tay do dự không biết có nên nói cho hắn việc cơ thể này chỉ ướt khi làm tình ở một địa điểm tuyệt đối kích thích, giả dụ như nơi có nhiều người qua lại. Nhưng nghẹn muốn chết, chẳng lẽ phải nói điều đó ra? Đây là một bí mật rất đáng xấu hổ. Thấy Hoa Vân Tích rối rắm thành một đoàn chần chừ mãi không nói ra, Vu Dịch đành phải dùng biện pháp mạnh, hắn chịu không nổi rồi. “Em không nói tôi rút ra ngay giờ là em sẽ bị thương đấy!” Ngụ ý: vì muốn tốt cho em thôi! Nhưng mà đấy là nói dối, hắn rút ra giờ không chỉ có mình cô bị thương. “Em nói em nói!! Em chỉ bị kích thích khi làm tình ở nơi có nhiều người qua lại!” Vu Dịch ngây người nhìn cô, rồi gục xuống cười nghiêng ngả. “Thì ra đó là lí do em rối rắm không muốn nói. Sở thích đặc biệt thật.” “Nhưng, nhưng em không muốn bị nhìn thấy…” “Vậy chúng ta đi thư viện, thầy biết một chỗ.” Đó là chỗ hắn hay ngồi đọc sách, ở giá sách ở tận cùng. Nơi nhiều người biết là chỗ Vu Dịch người, biết hắn ghét người xa lạ lại gần khi đọc sách nên bình thường không ai bén mảng vô, trừ nam nhân tên Vân Thiên kia. Nhưng hàng sách bên cạnh lại nhiều người vào, như vậy đủ để Hoa Vân Tích cảm thấy hưng phấn. Quan trọng là, nếu hắn đi xe vào trong nữa, sẽ có lối đi cửa sau vào ngay đó. Vu Dịch lại tiếp tục ôm Hoa Vân Tích đứng lên. Số hắn cũng khổ, người ta làm bước dạo đầu để có thể dễ dàng tiến vào, hắn đây làm bước dạo đầu để có thể dễ dàng rút ra. Đời hắn, quá nhiều chuyện ngược!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]