Số chương rút xuống là 38, và Tên chính thức của phẩn 2: Tình Yêu Chúng Ta Từng Có: Anh Nhớ Không?]
Bệnh Viện.
Bà Liệu, bà Lặng cùng Lạc Quyên ngồi trước ghế của nơi cấp cứu. Lạc Quyên cúi đầu, nước mắt vẫn đang rơi từng giọt, tay cô còn dính máu của Tuần Vũ. Lòng liên tục tự nhủ:
Tuần Vũ... anh nhất định sẽ không sao... nhất định...
"Tình nhi... mọi chuyện sẽ tốt mà..." Bà Liệu an ủi, nhìn Lạc Quyên mi ướt nước thì nao lòng.
"Phải đó, đừng khóc." Bà Lặng cũng an ủi dù cho mắt đã đỏ hoe.
"Vâng... con sẽ không khóc..." Lạc Quyên giọng khàn khàn đáp, đồng thời tiếng khóc thay thành tiếng sụt sịt, đến khi bác sĩ đi ra, Lạc Quyên mới nhanh ngẩng đầu, bà Lặng là người đầu tiên chạy tới hỏi: "Bác sĩ..."
Bác sĩ tháo khẩu trang, nói: "Chúng tôi đã cố gắng... hiện tại Tuần thiếu gia không còn nguy hiểm... nhưng nếu cậu ấy hôn mê qua tuần này không tỉnh thì... cậu ấy sẽ thành người thực vật. Người nhà có thể vào thăm, chỉ được hai người thôi." Rồi nhanh chóng bước đi.
"Cậu và Tình nhi vào đi, tớ đi nói chuyện với bác sĩ." Bà Liệu nói rồi theo sau bác sĩ.
...
Trong phòng bệnh, chàng trai an ổn nằm trên giường trắng tinh. Trên đầu và cổ được băng bó kĩ càng, trên tay được băng sơ qua.
Gương mặt đẹp trai đã kín băng, hở mỗi mắt đang nhắm.
Lạc Quyên ngồi trên xe lăn, sau bà Lặng đang đẩy vào. Sau đó chiếc xe lăn dừng lại gần giường. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-khuyet-tat-that-dang-thuong/1959815/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.