"Cái gì? Thất bại?!" Lãng Nịnh Thu ngồi ở quán Cafe. Nghe xong điện thoại mặt cô ta đen lại, bộ dạng tức giận tắt điện thoại ném lên bàn. Khương Ái Ái đối diện thấy thế khinh
thường nói: "Đúng là ngu ngốc!"
"Im đi! Còn dám nói tôi sao? Người của cô cũng chết trận, như đám tàn phế." Lãng Nịnh Thu cười khinh, giọng xem thường không che dấu.
Khương Ái Ái xí lên cái, không thèm nói mà suy nghĩ.
Hợp lực rồi vẫn không diệt được Liệu Tuyết Tình... nhắm không được cô ta thì ả ta nhắm vào Tuần Vũ.
Khương Ái Ái nhếch môi khi nghĩ tới đây ả ta nhìn Lãng Nịnh Thu và nói: "Chị Thu, em đã giúp chị thì chị cũng nên giúp em đi?" Giọng ả ta ngọt ngào mang theo xảo quyệt.
Lãng Nịnh Thu nhăn mày lại nói: "Có gì nói thẳng." Khương Ái Ái cười dạng rỡ, "Bốn ngày nữa là sinh nhật chị, chị mời riêng Tuần Vũ và cho em một phòng trống ở biệt thự của chị." Lãng Nịnh Thu là con hai của Lãng gia, ba mẹ ở nước ngoài sống, mang theo con trai nhỏ mà không mang theo Lãng Nịnh Thu, để cho Lãng Nịnh Thu căn biệt thự lớn, hàng tháng cho tiền tiêu, còn đâu sống chết mặc bay.
Nên ở chỗ Lãng Nịnh Thu sẽ dễ dàng hơn.
Lãng Nịnh Thu nghe xong hiểu một phần, lòng chậc chậc vì Khương Ái Ái. Bề ngoài thì đáng yêu, ngây thơ, nội tâm thì đen tối vô hạn.
Lãng Nịnh Thu đột nhiên nảy ra ý định. Cô ta đồng ý bằng cách gật đầu.
...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-khuyet-tat-that-dang-thuong/1959810/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.