Lạc Quyên mở mắt, cảnh tượng tồi tàn đập vào mắt đầu tiên, tiếp đến mùi hôi nồng nặc xộc vào khoang mũi. Lạc Quyên thấy đầu ong ong, tỉnh táo lại, đôi lông mày cô hơi nhíu. Lạc Quyên quan sát bản thân, tay bị trói, chân bị trói, bụng bị trói cả người nằm ra đất.
Lạc Quyên giật giật khóe miệng, đứa nào trói kiểu này? Định đem Tiểu Khuyết Tật ta đi nướng sống và không làm lông à? Mẹ kiếp! Tên nào biến thái quá vậy?
Lạc Quyên tiếp tục suy nghĩ, cô bị người làm hôn mê... bây giờ ở đây? Yên ổn sống vài ngày liền bị vướng vào bắt cóc. ai bắt cóc cô? Mục đích là gì. Cô có được như nữ chính? Được nam phụ cứu không nhỉ?
Lạc Quyên nghĩ chợt thành vô tư mộng mơ về cảnh anh hùng cứu mỹ nhơn, cô là mỹ nhơn, Tuần Vũ là anh hùng. Tâm tư, lý trí cứ thế bay xa tận chân trời. Lạc Quyên bay bổng trong mộng, cả khuôn mặt lộ rõ vui vẻ, chẳng hề hay biết có hai kẻ biến thái nhìn mình cười. hai kẻ đó nhìn cô với ánh mắt thấy kẻ tâm thần.
Lạc Quyên kinh thần vừa tỉnh mộng: "..." Tiểu Khuyết Tật ta đâu có làm gì? Mơ mộng thôi mà, loại ánh mắt thấy tâm thần này treo lên ta?
Hai tên biến thái: "..." Vì chúng ta thấy cô điên! Có thấy ai bị bắt cóc, vừa tỉnh liền cười không?
Lạc Quyên: "..." Chẳng phải các người thấy rồi à?
Hai tên biến thái bước lại gần Lạc Quyên, một tên nâng cằm Lạc Quyên lên, "Tiếc thay cho cành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-khuyet-tat-that-dang-thuong/1959803/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.