(Truyện ta đã đến webtruyen.com:v Vui vãi nồi)
"Anh Vũ không còn thương em nữa! Sao anh để người con gái khác ôm mình?" Khương Ái ÁI uy uy khuất khuất mở miệng, nước mắt lưng tròng.
Tuần Vũ nâng mắt nhìn Khương Ái Ái, "Cô ấy là bạn gái tôi."Rồi vòng tay chặt hơn, ý cô và anh là bạn trai, bạn gái.
Khương Ái Ái giả ngu, "Bạn gái đâu nhất thiết phải ôm ấp như vậy!"
Tuần Vũ: "..." Là bạn gái kia không phải bạn gái này!
"Là vợ tương lai và là người yêu hiện tại của tôi." Giọng anh đầy dứt khoát.
Thình thịch... thình thịch... trái tim Lạc Quyên bay lên chín tầng mây, nhảy lên mười tầng nhà và rầm.. ngã sau khi nghe thấy câu nói của Khương Ái Ái: "Em mới không chấp nhận! Cô ta là con nhỏ chân què! Được mỗi quả bưởi! Có gì hay ho đâu chứ!"
Lạc Quyên nhìn xuống bưởi của mình rồi nhìn màn hình siêu phẳng Khương Ái ÁI, Khương Ái Ái tưởng cô tức giận trong lòng đắc ý nhưng vẻ mặt cô thì hiện ra bất đắc dĩ, "... Lôi quả bưởi của tôi ra làm gì? Cô đi mua hai quả về đeo lên người là được! Ghen tỵ với nó làm chi?"
"Tôi đây mới không cần! Xí" Khương Ái Ái bĩu môi, dẫm chân và tức giận.
"Xí!" Tưởng mỗi cô xí được chắc? Tiểu khuyết tật ta từ bé đã xí một cách thuần thục rồi!
Khương Ái Ái bốc hỏa.
Khó nhai! Khó nhai! Có người khó nhai hơn cả ả ta!
Tuần Vũ/Tuần Nghiêm: "..." Nói chuyện này trước mặt hai bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-khuyet-tat-that-dang-thuong/1959789/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.