Hề Như Quỳnh tỉnh dậy , ánh sáng bên ngoài chiếu vào khuôn mặt mệt mỏi của nàng. Nàng chống tay ngồi dậy, cơ thể rệu rạo như không phải là của nàng.
Hề Như Quỳnh vực lại tinh thần, mặc y phục chỉnh tề, xúc miệng, rửa mặt. Nàng phải mau chóng đến chỗ của Bạch Doãn. Nàng muốn xem Hề Như Tình ra sao.
Dựng cổ áo lên cao, che đi vài vết đỏ. Kéo tay áo che kín vết bầm đỏ ở cổ tay. Đi ra phía cửa, vừa mở cửa, nàng thấy một nha hoàn đang đứng sẵn chờ nàng, vừa thấy nàng, lập tức lễ phép lên tiếng
" Tiểu thư đã tỉnh, Bạch thiếu gia phân phó. Khi tiểu thư tỉnh dậy, ngay lập tức dẫn tiểu thư đến thư phòng. Mời tiểu thư đi theo nô tì ! "
Nàng gật đầu đi theo nha hoàn.
" Bạch thiếu gia, Hề nhị tiểu thư đã đến."
Phía bên trong trả lời
" Để nàng vào."
Nàng đẩy cửa đi tới. Bạch Doãn đang ngồi ở bàn trà, tay cầm chén trà, không nhìn nàng, cúi đầu xuống như đang suy nghĩ gì đó.
Nàng không bận tâm, hỏi thẳng hắn
" Hề Như Tình đâu?"
Lúc này hắn mới ngẩng lên, điều khiến nàng bất ngờ, chính là trong mắt hắn không còn vẻ khinh thường nhìn nàng như mọi hôm !
Hắn kĩ càng đánh giá nàng, không trả lời câu hỏi, mà mở miệng
" Hề nhị tiểu thư, ngươi thay đổi..."
Nàng im lặng một chút, nàng nhíu mày, lại hỏi
" Ừ, Hề Như Tình đang ở đâu? Ta muốn nhìn thấy nàng."
Bạch Doãn tiếp tục không trả lời nàng. Ánh mắt nhìn nàng chứa đầy ý nhị, hắn đứng lên, tiến tới gần nàng
" Hề nhị tiểu thư, từ khi nào mà quan tâm tới Hề Như Tình như vậy ? Muốn gây sự chú ý với Khang vương gia hay sao ?"
Gây sự chú ý với Khang vương? Nàng lùi ra sau giữ khoảng cách với hắn, ngẩng mặt đối diện với ánh mắt của hắn, nàng cười khẩy
" Bạch công tử. Ngươi nghĩ ta còn có thể có hy vọng gì với Khang vương gia hay sao? Còn về tỷ tỷ, nàng đối tốt với ta, thì ta sẽ hết lòng đối tốt lại với nàng. Chỉ có vậy thôi !"
Bạch Doãn ngây người trước ánh mắt của nàng, một đôi mắt trong veo đến quật cường, phẳng lặng không gợn một tia sóng. Đột nhiên tim hắn nảy lên một nhịp.
Hề Như Quỳnh thấy Bạch Doãn im lặng, sốt ruột thúc giục
"Mau nói cho ta biết tỷ tỷ của ta ở chỗ nào ?"
Bạch Doãn giật mình, ảo giác, nhất định là ảo giác! Hắn không thể nào động tâm với Hề Như Quỳnh. Chẳng qua là nữ nhân này thay đổi quá lớn, khiến hắn không kìm được mà tò mò.
Hắn nghĩ vậy liền bình tĩnh trở lại, treo nụ cười thường ngày, vẫn nên giữ khoảng cách với Hề Như Quỳnh. Hắn xoay người đi vào trong. Hắn làm động tác mời
" Xin mời đi theo ta."
Hề Như Quỳnh nhanh chân theo hắn đến sau tấm bình phong. Hề Như Tình vẫn đang mê man ! Nàng thoảng thốt hỏi Bạch Doãn
" Kia, tại sao tỷ tỷ vẫn còn ngủ ?"
Bạch Doãn quan sát kĩ nét mặt nàng, vẻ thoảng thốt không phải là giả, hắn mở miệng
" Thuốc mê chưa tan hết, chốc nữa liền có thể tỉnh ."
Hề Như Quỳnh thở phào nhẹ nhõm, chỉ là thuốc mê. Nàng liếm liếm đôi môi khô khốc,chợt nhớ ra cái gì đó, hỏi hắn
" Vậy Kim Giảo thì sao? "
Bạch Doãn không trả lời tiến tới chiếc bàn, rót một chén trà, đưa cho nàng
" Tiểu thư yên tâm, Khang vương gia ắt sẽ có cách trừng trị hắn ta."
Nàng nhận lấy trà từ tay Bạch Doãn. Ngón tay nhỏ vô tình chạm vào tay hắn. Hắn như bị điện giật rụt phắt tay lại.
Nàng khó hiểu nhìn hắn, kia, chỉ là vô tình chạm nhẹ thôi mà ? Cần gì phải phản ứng dữ dội vậy không?
Khi nàng chạm vào tay, Bạch Doãn cảm thấy tim lại đập liên hồi, tình cảnh rơi vào lúng túng.
Bỗng, người nằm trên giường phát ra tiếng
" Ưm..."
Hề Như Tình mở mắt. Đây là đâu? Nàng nhớ nàng bị bắt cóc, sau đó chẳng biết gì nữa, nàng hoảng hốt nhìn y phục, đã thay y phục khác ! Không có lẽ... nàng hoảng sợ. Đột nhiên gương mặt phóng đại của Hề Như Quỳnh tiến sát vào mặt nàng
" Tỷ tỷ, ngươi tỉnh !"
Đồng thời, trong phòng cũng có thêm một người bước vào, giọng trầm ấm quen thuộc vang lên
" Hề Như Tình đã tỉnh chưa ?"
Suy nghĩ của Hề Như Tình hỗn loạn, trong mắt nàng nhanh chóng chứa đầy nước, tí tách chảy xuống như không cách nào dừng lại được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hề Như Tình trắng bệch, quần áo đã bị thay đổi, nàng bị xâm phạm rồi sao? Nàng mất danh tiết rồi sao ? Nàng còn mặt mũi đâu mà sống trên đời này nữa ? Kỳ ca ca sẽ không cần nàng nữa, nàng đã bẩn, nàng sẽ không còn tư cách ở bên Kỳ ca ca nữa... !
Hề Như Quỳnh thấy Hề Như Tình khóc, không hiểu chuyện gì đang sảy ra trước mắt mình, nàng ngẩn người một hồi.
Hề Như Tình đột nhiên đẩy nàng ngã xuống, khiến tay áo rộng của nàng bị tốc lên, lộ ra cả mảng đỏ ghê người ở cổ tay trắng nõn.
Hề Như Tình chân trần chạy xuống giường, nhào vào lòng Khang vương, nước mắt dàn giụa trên khuôn mặt xinh đẹp. Hề Như Tình run rẩy kịch liệt
" Kỳ Ca ca, Kỳ ca ca... ta làm sao.... tại sao y phục lại thay đổi... ta... ta..."
Hề Như Tình càng nói càng khóc lớn, khóc nấc lên, giọng nói ngắt quãng, không trọn vẹn câu.
Tất cả đang ngây người ra không hiểu Hề Như Tình đã sảy ra chuyện gì, nghe nàng ấy nói vậy liền thở phào.
Khang Kỳ ôm lấy Hề Như Tình vào lòng, dịu dàng vỗ về
" Nàng không sao cả, hôm qua đưa nàng trở về, y phục cũ đã bẩn, là nha hoàn thay đồ cho nàng, nàng không sao hết."
Nghe vậy, lúc này Hề Như Tình ngẩng mặt từ ngực của Khang vương, nghẹn ngào cùng hoang mang
" Thật vậy sao?..."
Khang Kỳ tiếp tục vỗ về
" Ừ đúng vậy, ngoan, có ta ở đây, không ai có thể làm hại nàng."
Khang Kỳ dỗ dành Hề Như Tình nín khóc, bế Hề Như Tình nằm xuống giường. Ánh mắt như có như không nhìn Hề Như Quỳnh.
Hề Như Quỳnh đang hạ mắt, cúi đầu, lặng lẽ đứng một bên, lặng lẽ kéo tay áo xuống , che đi cổ tay mình. Nhưng hành động đó làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của hắn ? Khang Kỳ nhanh mắt lướt qua cổ tay của Hề Như Quỳnh, thời điểm viết bầm đỏ đáng sợ kia đập vào mắt hắn, cả người hắn tỏa ra tia lạnh lẽo.
Bạch Doãn vừa rồi ngây người vì phản ứng của Hề Như Tình, tỉnh táo lại thì thình lình cảm thấy nhiệt độ đột ngột hạ xuống, khiến hắn không khỏi rùng mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]