Khó chịu quá.
Từ lâu Thẩm Vãn Tình đã phát hiện ra rằng tay của Tạ Vô Diễn rất đẹp, nhìn qua thì gầy gầy nhưng lại rất mạnh mẽ. Bây giờ bàn tay đẹp đẽ kia đang đặt trên bụng dưới của cô, bàn tay nóng rẫy lần mò xuống dưới, nơi nào bị nó lướt qua nơi ấy bỗng nhiên trở nên khô nóng khó chịu. Lát sau bàn tay đó bỗng nhiên dừng lại, đột ngột ấn vào sâu một cái.
Thẩm Vãn Tình rên lên một tiếng, cô c ắn môi dưới, theo bản năng mà căng eo, ngẩng đầu muốn giãy ra nhưng lại bị Tạ Vô Diễn túm lại ép nghiêng đầu, sau đó hắn bỗng cắn vào môi của cô.
Cắn thật chứ không phải xạo.
Chàng là chó hả chàng là chó hả!!!
Thẩm Vãn Tình vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nhưng ngón tay của Tạ Vô Diễn chỉ cần hơi nhúc nhích một chút là cả người cô đã mềm oặt ra, chẳng còn hơi sức đâu mà phản kháng lại hắn nữa.
Sau một hồi, Tạ Vô Diễn mới buông tha cho Thẩm Vãn Tình.
Thẩm Vãn Tình cạn kiệt sức lực, ngực cô phập phồng kịch liệt, thở cũng không ra hơi. Nhân cơ hội đó, cô định nhanh nhẹn quấn chăn lén lút chạy đi nhưng lại bị Tạ Vô Diễn nắm eo túm lại.
Hức.
Cô tựa đầu lên vai Tạ Vô Diễn, đáng thương làm nũng: "Ta khó chịu mà, không phải người tu tiên có thể giao hòa thần hồn sao, còn có thể tăng tu vi nữa đó!"
"Thế hả?"
"Đúng vậy!"
Tạ Vô Diễn thu tay về. Nhưng Thẩm Vãn Tình còn chưa thở phào được hơi nào thì hắn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-khong-muon-nhan-vat-chinh-chia-tay/3928832/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.