Chương trước
Chương sau
Vật tế phẩm.
Thẩm Vãn Tình nhớ lại lời của Mặt Nạ Quỷ, cùng với đoạn hồi ức trước lúc sắp chết.
Chỉ dựa vào những thứ này, cô liền hiểu được, thể chất của cơ thể này đặc thù nhiều đến mức nào.
Vì thế, Tạ Vô Diễn lưu lại mình, cũng là bởi vì muốn mình biến thành vật tế phẩm cho hắn à?
Thẩm Vãn Tình nhìn vào mắt của hắn, cùng hắn đối mặt.
Đọc không được.
Cái gì cũng không đọc được.
Tạ Vô Diễn chỉ là an tĩnh như vậy mà nhìn cô, không có biểu tình gì cả, thậm chí ngay cả động tác dư thừa cũng không có.
Thẩm Vãn Tình dịch chuyển tầm mắt, cắn răng một cái, sau đó giơ một tay của mình lên đưa cho Tạ Vô Diễn: “cứu cũng cứu rồi, nếu không thì cứu đến cùng đi.”
Tốt xấu gì cũng đỡ cô một cái.
Trầm mặc thật lâu.
Cảm thấy Tạ Vô Diễn thật giống như không có ý định muốn đỡ mình, Thẩm Vãn Tình cũng coi như không có gì, cô thu tay lại, chống trên mặt đất ổn định trung tâm cơ thể, muốn dựa vào bản thân để đứng dậy.
Mà tại ngay lúc này, một bàn tay kéo qua cánh tay của cô.
Trên thân cô nhẹ tễnh, bị người ta vững vàng ôm lên.
Khi đã nằm trong lòng của Tạ Vô Diễn, Thẩm Vãn Tình vẫn có chút kinh ngạc.
Từ góc độ này của cô có thể nhìn rõ nét xương hàm góc cạnh rõ ràng của hắn, lông mi dài như lông vũ.
Tay của Tạ Vô Diễn giữ chặt lấy lưng của cô, không thể tránh khỏi chạm phải vết thương bị Mặt Nạ Quỷ cắt ra.
Thẩm Vãn Tình kêu nhẹ một tiếng, trán dựa trên vai của Tạ Vô Diễn, cắn cắn môi dưới, nhịn lại một chút tiếng rên đau.
Thôi được rồi.
Người ta đã không để mình phải tự đi rồi, cũng không thể bới móc quá nhiều, hắn không đủ ôn nhu.
“Đau?” Tạ Vô Diễn hỏi.
“Ưm ưm.”
“Vậy ngay cả đau, cũng phải bị chịu giáo huấn.”
.......Thẩm Vãn Tình cảm thấy càng đau hơn. Tuy rằng lời nói là như vậy, nhưng Thẩm Vãn Tình cảm thấy được trái tim vỗ dĩ lạnh lẽo của Tạ Vô Diễn, đột nhiên đem theo chút độ ấm, mang theo khí lưu cực kỳ dịu dàng, từng tấc từng tấc lướt qua da của cô.
Đau đớn dường như được giảm đi không ít.
Không cần đoán, cũng biết rằng nhất định Tạ Vô Diễn đã làm cái gì.
Thẩm Vãn Tình đột nhiên cảm thấy, đều là đối xử với đồ ăn của mình, chí ít thì thái độ của Tạ Vô Diễn so với ả Mặt Nạ Quỷ kia tốt hơn rất nhiều.
Cô ở trong lòng của Tạ Vô Diễn nằm được một hồi, sau đó nặn ra một câu: “Cảm ơn.”
Lời nói này làm cho bước chân của Tạ Vô Diễn dừng lại, hắn giống như nghe phải loại truyện cười gì vậy: “Cảm ơn ta?”
“Ừm.”
“Không có gì để cảm ơn cả.” Tạ Vô Diễn nói, “ngươi sao lại biết ta không muốn giết ngươi.”
“Cái này ta không biết, nhưng chuyện nào ra chuyện đấy.”

Thẩm Vãn Tình cảm thấy giải quyết sự tình vẫn là phải nói đạo lí, bất luận Tạ Vô Diễn muốn đem mình làm điểm tâm để ăn hay không, nhưng tốt xấu gì người ta cũng là ân nhân cứu mạng mình hai lần, vì vậy nói cảm ơn một chút vẫn là nên.
Cô nghĩ rồi nghĩ, lại nói: “Dù sao ta cũng đánh không lại ngươi. Về sau ngươi muốn giết ta, ta cũng không có cách nào.”
Tạ Vô Diễn hiếm khi đồng ý lời cô nói:
“......Ngược lại cũng đúng.”
“......Đợi đã.” Nhìn hắn rất vui vẻ mà tiếp nhận lời khen, Thẩm Vãn Tình cảm thấy bản thân vẫn là nên giải thích một chút, “nhưng thật ra ta cũng không phải là rất muốn chết, nếu như sau này ngươi thật sự muốn giết ta, có thể nhắc trước ta một tiếng không? Nói không chừng ta có thể giãy giụa được một chút.”
Tạ Vô Diễn: “......”
Thẩm Vãn Tình nhìn có vẻ như không phải đang nói đùa, hơn nữa ánh mắt đặc biệt chân thành.
Tạ Vô Diễn Đã sống lâu như vậy, lần đầu phát hiện, bản thân có thể hoàn toàn triệt để không hiểu nổi một người.
Người khác tiếp cận hoặc muốn giết chết bản thân, đều sẽ đem theo dục vọng cực kì mạnh mẽ. Hoặc có thể là do sức lực, cũng có thể là vì những thứ không nói đạo lí đúng đắn của thế lực trừng phạt cái ác.
Nhưng nàng ta dường như không thuộc bất kì loại nào trong đó cả.
Tạ Vô Diễn đột nhiên không quá mong đợi giết chết Thẩm Vãn Tình nữa.
Một người như thế này, so với chết đi, thú vị hơn nhiều.
Thẩm Vãn Tình từng trải qua nguy cơ sống chết cũng đã nhìn thông rồi.
Vừa mới bắt đầu, cô vẫn còn cảm thấy Kỷ Phi Thần là nam chính, sao lại có thể cùng Tạ Vô Diễn đánh đến hòa.
Kết quả liên tiếp mấy trận này, mới phát hiện đâu là hòa.
Nếu như hai người đánh nhau, hoàn toàn là Tạ Vô Diễn chiến đấu đơn độc, mười tên Kỷ Phi Thần cũng không đủ để hắn nắm chơi.
Thẩm Vãn Tình cảm thấy, nếu như Tạ Vô Diễn sớm hết vai diễn, đoán chừng chuyển tay liền dem nam nữ chính diệt sạch, trực tiếp khiến cho bi kịch xảy ra trước.
Nhìn như vậy, hắn luôn bình yên vô sự mà dựa vào thân phận thầy trừ yêu tiếp tục ở bên cạnh nhân vật chính, ngược lại là kết quả tốt nhất, nghĩ đến đây, mục tiêu nhiệm vụ của Thẩm Vãn Tình liền rõ ràng rồi, ánh mắt nhìn lên Tạ Vô Diễn cũng biến càng thêm kiên định.
Yên tâm! Ta làm phản rồi, ta nhất định sẽ bảo vệ thân phận của ngươi không bị phát hiện!
Tạ Vô Diễn lúc này lại không hay biết gì, bản thân đã tăng thêm một đồng đội kì quái.
Sau khi Tạ Vô Diễn khiến cho Mặt Nạ Quỷ bị trọng thương, tu vi của Mặt Nạ Quỷ bị hao tổn.
Chính vì như vậy, yêu lực cũng không có cách nào giống như thời kì hưng thịnh mà ẩn dấu, trận pháp của Kỷ Phi Thần cuối cùng cũng có chút tác dụng, tìm đến yêu lực đang cuộn trào.
Nhưng mà khi Kỷ Phi Thần cùng với Phong Dao Tình, trước mặt liền đâm phải Tạ Vô Diễn đang ôm lấy Thẩm Vãn Tình.
“Vãn Tình!” Kỷ Phi Thần lao về phía trước, nhìn dáng vẻ của cô, khoang mắt đỏ ửng, “huynh đến chậm rồi.”
Thẩm Vãn Tình: ........huynh đâu chỉ là đến chậm.
Ta suýt chút nữa ngay cả mạng cũng không còn.
Cái trận pháp này của huynh sao lại chậm trễ giống như cái hệ thống của ta vậy?
Phong Dao Tình nhìn thấy Thẩm Vãn Tình bị thương thành bộ dạng này, kinh sợ đến mức suýt chút nữa vỡ giọng. Nàng vội vàng bước lên trước, vén mở y bào ở chỗ bị thương, sau khi nhìn thấy vết thương rợn người đó, ngữ khí không nhịn được mà nhẹ run rẩy: “Xin lỗi, ta không nên bỏ lại muội ở chỗ đó.”
Hai tay Kỷ Phi Thần nắm thành quyền, nhíu chặt lông mày, thật lâu sau liền quay người, hướng phía Tạ Vô Diễn chấp tay quỳ một gối xuống: “Đa tạ Tạ công tử đã cứu giúp muội muội của ta, ân tình này, Phi Thần cả đời khó quên.”
Thẩm Vãn Tình cảm thấy có chút cảm động.
Mặc dù từ trước đến nay bản thân xuyên vào trong sách, luôn luôn giống như là hoàn thành nhiệm vụ mà đối đãi với hai người này, bản thân đối với người anh trai tốt trên danh nghĩa này cũng không có cảm tình gì, thậm chí còn có lúc bởi vì sự bảo thủ của hắn hại bản thân không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ mà sinh ra khó chịu.

Nhưng tại một khoảnh khắc này, Thẩm Vãn Tình mới đột nhiên hiểu ra, hắn là chân chân chính chính coi mình là em gái ruột.
Phong Dao Tình xử lí thương thế của Thẩm Vãn Tình, nhíu mày phân tích nói: “Pháp trận hoàn toàn không có gì dị thường, xem ra là chúng ta đã đánh giá quá thấp tu vi của ả Mặt Nạ Quỷ này rồi. Đêm nay sợ rằng không thể lại lưu lại ở đây lâu hơn, Phi Thần, huynh mau đi kêu Tăng Tử Vân qua đây, chúng ta phải nhanh chóng lập tức đuổi theo ả Mặt Nạ Quỷ, để tránh cho ả lại đi sát hại người khác.”
Tăng Tử Vân.
Thẩm Vãn Tình đang ngoan ngoãn nằm trên giường đột nhiên nghe thấy cái tên này, đồng tử ngay tức khắc chấn động, suýt chút nữa thì bật dậy.
Sao đột nhiên lại quên mất cái người này chứ?
Trong lòng Thẩm Vãn Tình dâng lên một trận bất an, nhưng vẫn là đang liều mạng an ủi bản thân.
Nhất định không có chuyện gì.
Mặt Nạ Quỷ bị Tạ Vô Diễn đả thương thành bộ dạng như vậy, có cho chạy nữa cũng đến không kip, làm sao có thể từ trong miệng cọp mà cướp đồ đi được chứ.
Hơn nữa hệ thống cũng không có nhắc nhở gì cả-------
“Bịch.”
Nhưng mà, hi vọng của Thẩm Vãn Tình bị Kỷ Phi Thần vội vã quay trở về đánh vỡ.
“Không thấy tiểu Vân đâu cả.” Kỷ Phi Thần nói.
[Hệ thống nữ phụ:
Cánh cáo! Nữ phụ quan trọng đang đối mặt với nguy hiểm cực lớn, mạch chính tình tiết trong kịch bản sắp xảy ra, xin kí chủ phải chú ý.”]
Thẩm Vãn Tình: “.....quả nhiên, mày cái hệ thống này cùng với trận pháp của Kỷ Phi Thần đều giống nhau, hoàn toàn không có cái rắm tác dụng.
Kỷ Phi Thần nhíu mày, giơ tay lên pháp trận trong hư không lướt một cái, nhắm chặt hai mắt.
Linh lực chập chờn, sau khi trận pháp chấn động một lúc lâu, mạnh mẽ phát ra bốn phía hàng nghìn những tia trắng, những tia trắng này cấp tốc di chuyển, cuối cùng hướng về cùng một phía.
“Tìm được rồi.” Kỷ Phi Thần mở mắt ra, đứng dậy, “trên người của Tăng Tử Vân có pháp bảo hộ thân, ta có thể cảm ứng với hơi thở của muội ấy. A Dao muội cùng ta đi cứu người, Tạ công tử, phiền huynh chăm sóc tốt cho Vãn Tình.
Sao khi bàn giao đơn giản xong, hai người này rời khỏi, tìm đến phương hướng mà la bàn chỉ dẫn.
“Đợi đã!”
Thẩm Vãn Tình thấy vậy , khó khăn chống thân dậy, muốn đuổi theo, nhưng người lại không vững, suýt nữa ngã từ trên giường xuống.
Tạ Vô Diễn ngồi trước mặt cô, chống cằm tỉ tỉ mỉ mỉ đánh giá cô, sau đó đưa tay ra chống lên trán của cô, đẩy đẩy về phía sau: “Vội cái gì, Mặt Nạ Quỷ bị thương thành mức độ đó, Kỷ đại ca tốt đó của ngươi không giải quyết được, còn không bằng đâm đầu mà chết.”
Thẩm Vãn Tình ngồi thẳng người, nắm chặt tay.
Hiện tại dựa vào mức độ thân thể bị hao tổn, hoàn toàn không thể đuổi theo kịp hai người Kỷ Phi Thần cùng Phong Dao Tình.
Duy nhất có thể đuổi theo-------
Nghĩ đến đây, cô quay đầu nhìn sang Tạ Vô Diễn ở bên cạnh.
Thẩm Vãn Tình dường như nhìn thấy hi vọng.
Tạ Vô Diễn vừa giương mắt lên, bất tình lình đối diện với ánh mắt ướt át của Thẩm Vãn Tình, dường như là ánh mắt đang nhìn khao khát, suýt chút nữa hoài nghi rằng cô bị Mặt Nạ Quỷ dọa đến đầu óc có vấn đề.
“Tạ đại ca.” Thẩm Vãn Tình ngọt lịm hỏi.
“Huynh có muốn trừ yêu diệt quỷ không?”
Tạ Vô Diễn: nhưng chỉ không ra chỗ nào có vấn đề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.