Bầu không khí trong xe ngựa càng trở nên quỷ dị. 
Tạ Vô Diễn ôm kiếm, đứng dựa vào cửa xe ngựa, đôi mắt hàm chứa ý cười nhìn cô, rõ ràng là bày ra một bộ dáng xem kịch vui. 
Cơ thể Thẩm Vãn Tình ngồi thẳng tắp, hai tay cực kì ngoan ngoãn mà đặt trên đầu gối, không chớp mắt mà cúi đầu nhìn xuống đất, nỗ lực muốn lờ đi ánh mắt chất chứa ý cười của Tạ Vô Diễn đang ngồi bên cạnh. 
Đều nói bát quái có thể khiến cho tâm trạng của phụ nữ vui vẻ, không ngoài dự đoán, Tăng Tử Vân đã không còn cái tính khí khó ở giống vừa nãy nữa. 
Nàng nhìn đến trợn tròn hai mắt, cực kì nhạy bén mà dựng thẳng tai lên, ánh mắt quét trên gương mặt của hai người, không buông tha một chút biến hóa nào. Thậm chí còn lấy bánh ngọt ở trên bàn lên, ăn đến miệng phát ra tiếng chẹp chẹp. 
Xe ngựa bắt đầu chạy. 
Tạ Vô Diễn bước chân đi đến bên cạnh Thẩm Vãn Tình ngồi xuống, dựa vào đằng sau, chiếc ghế phát ra âm thanh kẽo kẹt. 
Thẩm Vãn Tình dựng lưng càng thẳng tắp. 
Cô bây giờ không cầu gì khác, chỉ hi vọng sẽ không có ai nói chuyện, cứ trầm mặc không nói gì như thế để bản thân cô miễn cưỡng vượt qua đoạn thời gian cực kỳ khó xử này. 
Sau đó Tạ Vô Diễn nói chuyện: “Thẩm cô nương, không định nói với ta chút gì sao?” 
Thẩm Vãn Tình: “!” 
Ngươi còn hỏi, ngươi còn hỏi! 
Lẽ nào tiểu cô nương ta đây thì không cần mặt mũi à? 
Thẩm Vãn Tình suýt chút nữa tức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-khong-muon-nhan-vat-chinh-chia-tay-nu-phu-khong-muon-nam-nu-chinh-chia-tay/264652/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.