Chương trước
Chương sau
Huyền Điểu có chút ngơ ngác.
Là một linh vật cung phụng mấy đời quân chủ, đứng trên vai của Tạ Vô Diễn nhìn vô số yêu ma phải cúi đầu, nhìn vô số tu sĩ chém giết, dựa theo đạo lý mà nói, chiến trường tàn khốc gì nó cũng đã gặp qua.
Vì thế khi nghe Thẩm Vãn Tình nói muốn đem nó đi hầm, Huyền Điểu liền khịt mũi xem thường.
Sao lại có thể có nhân loại hùng hổ kiêu ngạo đến bước này chứ? Bản thân nó đường đường chính chính là thần điểu đấy nhé!
Đến tận lúc Thẩm Vãn Tình thật sự cứ như vậy xách nó vào phòng bếp, sau đó mượn đầu bếp cái nồi, hơn nữa rất ra dáng mà đun nước thêm củi, thậm chí còn cắt xong cả củ cái trắng làm đồ ăn kèm.
Huyền Điểu đang bị bịt miệng: “Ư ư ư!”
Đầu bếp ở một bên nhìn cười ha ha: “Con chim bồ câu này cũng hoạt bát phết nhở.”
Huyền Điểu: “Đại bất kính, nói ai là bồ câu hả? Ta là thần điểu! Thần! Điểu!”
“Cho ngươi lựa chọn nhé.” Thẩm Vãn Tình giơ cái muỗng lên, nhìn nó một cái, “Có muốn thêm hành không.”
Huyền Điểu: “?”
Cuối cùng, một Huyền Điểu đã từng đối mặt với vô số tình cảnh sống chết, ở trước mặt người phụ nữ nhìn yếu như chim này, lần đầu tiên cảm thấy hoảng sợ.
Không được, nó đường đường là thần điểu, không thể chết ở đây.
Vậy là nhân lúc cô quay đầu, Huyền Điểu âm thầm phát lực, thử giãy khỏi sự ràng buộc trên cơ thể.
Nhưng lúc nãy khi tập kích Thẩm Vãn Tình, linh lực không dễ dàng mà tích góp được tất cả đều đã bị pháp khí đánh tan hết rồi, nó ngưng kết lại tất cả linh lực có trên người, khó khăn lắm cũng chỉ có thể tháo được dây buộc trên đôi cánh của mình.
Dây buộc ở chân còn chưa được tháo ra, thế là nó chỉ có thể sải ra hai cánh, bay tứ tung loạn xạ.
Binh bốp bốp binh bốp.
Hũ lọ trong phòng đều bị nó đụng đến lộn xộn, lung tung.
Thẩm Vãn Tình nhìn thấy hiện trường, bó tay mà bỏ dao thái dao xuống, xắn tay áo lên đi bắt.
Vậy là một người một chim đối đầu nhau, suýt chút nữa đốt cháy phòng bếp.
Đầu bếp cảm thấy tình thế không ổn, toát ra một thân mồ hôi lạnh, vì muốn bảo vệ phòng bếp của mình, lặng lẽ rời đi cáo trạng với Phong Dao Tình.
Đợi đến lúc Phong Dao Tình với Kỷ Phi Thần vội vàng đến nơi, vừa đúng lúc nhìn thấy Thẩm Vãn Tình bắt được Huyền Điểu, năm sáu màu sắc gia vị bắn tung tóe lên người.
Chỉ là phòng bếp đã trở thành một mớ hỗn độn, ngay cả tro bụi của trần nhà cũng rơi xuống.
Kỷ Phi Thần nhíu mày: “Vãn Tình, muội đây là........”
“A... muội bắt được con bồ câu.” Thẩm Vãn Tình ngơ ngác, cấp tốc giấu bàn tay đang nắm chặt Huyền Điểu ra sau lưng, giải thích: “Muội muốn nấu canh cho Phong tỷ tỷ.”

Huyền Điểu tức đến mức bắt đầu đạp cánh.
“Ngươi mới là bồ câu! Cả nhà ngươi mới là bồ câu!”
Phong Dao Tình dường như ngây ra một lúc, nàng nhìn phòng bếp bên cạnh một cái, đưa đến một ánh mắt dò hỏi.
Đầu bếp sờ sờ đầu, nói: “Đúng thật là như vậy, Thẩm cô nương đến tìm ta mượn nồi, nói là muốn nấu canh cho Phong tiểu thư, ta thấy thái độ của cô ấy rất chân thành, nên cho cô ấy mượn dùng. Nhưng lại không nghĩ đến.....”
Không nghĩ đến suýt chút nữa đốt cháy phòng bếp.
Đôi lông mày của Kỷ Phi Thần nhíu chặt, đang chuẩn bị nói gì đó, lại bị Phong Dao Tình giơ tay ngăn lại.
“Nấu canh?” nàng ý tứ thăm dò mà nhắc lại một lần.
Thẩm Vãn Tình gật đầu, còn tỏ vẻ đáng thương hít hít mũi, tỏ ý chân thành: “Trong khoảng thời gian này, Phong tỷ tỷ bởi vì chăm sóc muội, mà vất vả quá nhiều.”
Phong Dao Tình đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô một lúc.
Ánh mắt Thẩm Vãn Tình không có chút trốn tránh.
Một lúc lâu sau, Phong Dao Tình cụp mi xuống, suy nghĩ trong phút chốc, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn một chút: “Nếu đã như vậy, ta đến giúp muội.”
Huyền Điểu kinh hoảng vạn phần mà trợn to mắt.
Nó nhất định phải chạy trốn khỏi cái nơi này!
Nói xong, nó giương mỏ lên, ra sức mà mổ một phát lên ngón tay của Thẩm Vãn Tình. Thẩm Vãn Tình bị đau mà nhíu mày, vô thức thả lỏng tay.
Huyền Điểu sải ra đôi cánh, một đường phi ra ngoài.
Cửa phòng bếp cách nó càng này càng gần, mắt thấy sắp rời khỏi cái gian phòng này, sắp đạt được tự do mà lâu rồi chưa từng có.
Mà đúng ngay lúc này, lại thình lình đâm vào vai của một người, đâm đến hoa mắt chóng mặt.
Thôi xong đời rồi.
Tâm của Huyền Điểu liền chết như tro.
Xem ra, một thần điểu vĩ đại như nó, hôm nay phải chết trong tay độc phụ này rồi.
“Làm sao thế?”
Một giọng nói quen thuộc của nam nhân đột nhiên vang lên. Huyền Điểu kinh hỉ ngẩng đầu lên, khoang mắt nổi lên nước mắt ầng ậc.
Điện hạ! Là điện hạ!
Được cứu rồi!
Tạ Vô Diễn rũ mắt quét qua tiểu sủng vật đang cực kỳ nhếch nhác này, nhẹ nhàng ngồi xuống. Sau đó đưa tay ra bình tĩnh mà tóm lấy cánh của nó, đi vào trong phòng bếp, nhìn sang Thẩm Vãn Tình, cười nói: “Thẩm cô nương?”

Thẩm Vãn Tình quá mức chột dạ quay đầu đi, một bộ dạng ngươi đừng hỏi ta, ta không biết, không liên quan rắm gì đến ta cả.
Sau đó Phong Dao Tình tốt bụng giúp cô giải thích: “Hóa ra là Tạ công tử. Không có chuyện gì đâu, đây là con chim bồ câu mà Thẩm cô nương bắt tới, nói là chuẩn bị muốn hầm canh, không ngời rằng động tĩnh có hơi lớn.”
“Ồ?” Tạ Vô Diễn quét nhẹ mắt lên tiểu súc sinh trên tay, khóe môi khẽ cong, đi đến trước mặt Thẩm Vãn Tình, giơ tay ra đưa: “Nếu đã như vậy, Thẩm cô nương lấy đi đi.”
Thẩm Vãn Tình: “...”
Đây chính là uy hiếp.
Đây chắc chắn chính là uy hiếp.
Ai dám ở trước mặt chủ nhân ăn mất sủng vật của hắn chứ.
Huyền Điểu giống như bị trọng thương, đau khổ rơi nước mắt, nghẹn ngào hướng về phía Tạ Vô Diễn đập đập cánh, dù cho đã bị bịt chặt miệng không thể nói chuyện, nhưng vẫn có thể phảng phất cảm nhận được đau khổ tuyệt vọng của nó.
Nó thử dùng đôi mắt nhỏ bé của mình để Tạ Vô Diễn có thể cảm nhận được cảm xúc kịch liệt của nó.
Điện hạ ngài quên ta rồi sao? Năm đó ta cùng ngài kề vai sát cánh nơi chiến trường, là linh vật bảo bối mà ai nghe cũng phải thay đổi sắc mặt, mặc dù phần lớn thời gian khi ngài đánh nhau thì ta ở bên cạnh châm biếm, nhưng tình cảm thắm thiết giữa chúng ta trước kia là không thể phai mờ mà!
Thẩm Vãn Tình nhìn một cái, “ơ” nhẹ một tiếng, sau đó cảm thán nói: “Con chim này xem ra hết sức co duyên cùng với Tạ công tử.”
Huyền Điểu nghe xong, lập tức gật đầu như gà mổ thóc. Kỷ Phì Thần nhìn tình trạng này, lắc lắc đầu, giơ tay lên vỗ vỗ vài cái lên vai của Thẩm Vãn Tình, khuyên bảo: “Vạn vật đều có linh hồn, nếu con chim bồ câu này lại thông minh như vậy, thì đừng làm hại đến tính mạng của nó nữa.”
Huyền Điểu gật đầu càng thêm vui vẻ.
Đứng trước sống chết, bồ câu thì bồ câu vậy.
Chủ nhân của sủng vật cũng đều đã ở đây, ngay cả hai nhân vật chính cũng thay nó cầu tình, Thẩm Vãn Tình ngược lại cũng không muốn ở trước mặt mấy người này tìm chết.
Cô cắn cắn răng, gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, thì phóng sinh thả nó đi.”
“Không cần nữa sao.” Tạ Vô Diễn cười một tiếng, thả lỏng tay, ngón tay lướt trong hư không, tháo gỡ được dây buộc trên chân nó.
Huyền Điểu nghiêng nghiêng ngả ngả bay về hướng của hắn, đứng trên đầu vai hắn.
“Xem ra, ta với nó thật sự có duyên.” Tạ Vô Diễn nhìn về phía Thẩm Vãn Tình, ý cười trong mắt càng đậm: “Thẩm cô nương có để ý ta để nó theo bên cạnh không?”
Thẩm Vãn Tình: “... không để ý.”
Huyền Điểu đứng trên đầu vai của Tạ Vô Diễn, nhìn qua có chút vênh váo tự đắc, thậm chí còn giương cao đầu của mình lên, ánh mắt hướng về phía của Thẩm Vãn Tình tràn đầy coi thường, một dạng hung hăng càn quấy ngươi chết chắc rồi.
Thẩm Vãn Tình hối hận biết thế đã không làm vậy.
Sớm biết là như thế này, cô nhất định sẽ vứt nó cho vào trong lò than nướng chín, bởi vì như vậy sẽ nhanh hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.