Chương trước
Chương sau
Tôi là một tác giả chuyên viết truyện ngôn tình trên trang XXX, bút danh của tôi là Huyền Điểu, tên thân mật là Bồ Câu.

Tôi đang viết một quyển truyện mạt thế, dùng vài từ để tóm tắt đại khái nội dung thì chính là tang thi, dị năng, đâm chém các kiểu. Cốt truyện cũng chẳng có gì mới mẻ: hai nhân vật tượng trưng cho chính nghĩa - nam chính Kỷ Phi Thần và nữ chính Phong Dao Tình vừa đánh quái thăng cấp vừa mâu thuẫn chí chóe rồi cuối cùng yêu nhau.

Nhưng không lâu sau đó tôi lại bỏ ngang hố không lấp nữa, nguyên nhân là vì mấy cảnh đánh nhau trong truyện mạt thế quá khó viết, tôi bao nhiêu năm rồi cũng chỉ biết dùng đi dùng lại mấy cụm từ kiểu "giọng nói trầm thấp khàn khàn" rồi "mặt mày lạnh lùng xa cách", thể loại mạt thế tang thi đồ như thế này hiển nhiên không hợp với một tác giả chuyên viết truyện ngọt như tôi.

Trong truyện tôi viết có một nhân vật phản diện vô cùng vjp pro tên là Tạ Vô Diễn. Hắn sở hữu tất cả đặc điểm của vai phản diện, ví dụ như giết người như ngóe, tàn nhẫn độc ác, không có đạo đức, không biết yêu thương động vật vân vân và mây mây, nhưng hắn lại có dị năng full cấp, plug-in hình người. Hắn là kẻ thù số một của team chính diện đồng thời cũng là thủ lĩnh của tổ chức Kiêu Phong. Trong truyện, tôi đang viết đến đoạn nữ chính Phong Dao Tình lần đầu tiên chạm trán nam phản diện Tạ Vô Diễn sau đó bỏ ngang.

Ngoại trừ không biết viết cảnh đánh nhau thì nguyên nhân chính khiến tôi bỏ hố chính là con game mà tôi chờ đợi đã lâu ngày mai sẽ ra mắt, viết tiểu thuyết vừa mệt vừa ảnh hưởng đến việc đánh game của tôi. Thế là tôi bỏ đấy khỏi viết tiếp luôn.

Sau đó tôi đã gặp báo ứng. Báo ứng chính là tôi xuyên vào trong cuốn truyện của chính mình luôn. Đáng sợ nhất chính là tôi biến thành một con bồ câu!

Nhìn cả người mình lông lá xám xịt, tôi ngửa đầu lên trời đau đớn thét một tiếng: "Quẹc!"

Báo ứng, đây chính là báo ứng.

Thân là một con bồ câu xuyên không, tôi thấy cái thân mình vô cùng thê thảm.

Bây giờ tôi đang đứng trên một bãi chiến trường, hình như đây chính là nơi con người vừa giao chiến với tang thi, chỗ nào cũng ngổn ngang thi thể, không có một cái thi thể nào là hoàn chỉnh cả, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Tôi nhấc cái chân mảnh khảnh của mình, chọn một chỗ mềm hơn để đứng cho khỏi đau chân.

Thân làm bồ câu, phải biết đối xử tốt với bản thân mình một chút.

Vừa mới đứng không được bao lâu thì thứ mềm mềm kia bỗng nhiên bật dậy, nó gào lên một tiếng rồi quay đầu lại, hốc mắt trống rỗng đỏ lòm khóa chặt vào tôi.

Đệt, con tang thi này đang giả chết.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tang thi nên thét lên một tiếng rồi sợ chạy bán sống bán chết. Tuy rằng tang thi có vẻ không hứng thú với tôi mấy nhưng vì sợ quá nên thao tác đập cánh của tôi không được thuần thục cho lắm, thế là tôi bay quanh nó ba vòng, sau đó đâm sầm vào một cái thân cây.

Tang thi: "?" Ăn vạ đấy à?

Cuối cùng thì tôi cũng không bị ăn thịt bởi vì bóng dáng ai đó nhẹ nhàng vụt qua nơi đây quyến rũ ngây ngất loạn nhịp làm tim mê say đã thọc một thọc cho con tang thi kia chết tươi sau đó ngẩng đầu lên một cách đẹp trai hết nước chấm.

Khí chất này, khuôn mặt này, cộng thêm trang bị có độ nhận diện cực cao này...

Sự thật chỉ có một! Chính là anh! Nam chính của tôi!



Thế là ngày đầu tiên đến với mạt thế, con bồ câu xui xẻo là tôi đã ôm được đùi của Kỷ Phi Thần - nhân vật quan trọng nhất trong truyện, đồng thời thành công trở thành đồng đội của anh ta.

Tuy rằng tôi chỉ là một con bồ câu quèn nhưng tôi tin rằng chỉ cần đi theo nam chính thì chắc chắn tôi sẽ trở thành một con bồ câu được tắm trong ánh hào quang của mười phương chư phật.

Sau một hồi lì lợm la liếm làm nũng, Kỷ Phi Thần đành phải chấp nhận sự thật rằng tự nhiên anh ta lại có thêm một con pet cưng từ trên trời rơi xuống là tôi.

Kỷ Phi Thần không hổ là nam chính dưới ngòi bút của tôi. Giữa đàng gặp chuyện bất bình chẳng tha, suốt cả đoạn đường, anh ta thấy ai gặp phiền toái cũng rút đao tương trợ, nào là giải cứu thiếu nữ, nào là cứu giúp em nhỏ, này thì tìm kiếm lương thực, này thì chiến đấu với tang thi. Cuộc sống của tôi ngày nào cũng rất kích thích, rất mạo hiểm, may mà đi theo Kỷ Phi Thần thì sẽ được ăn no, hơn nữa nam chính cũng rất mạnh mẽ.

Nhưng sau đó tôi bỗng thắc mắc: tại sao nam chính lại như đi một mình đi Tây Thiên thỉnh kinh mà hàng yêu trừ ma ở đây vậy? Những người khác đâu rồi? Đồng đội của anh ta đâu rồi? Không phải trong truyện nam chính dẫn theo một đám người sao?

Thắc mắc của tôi được giải đáp rất nhanh sau đó, bởi vì trạm cuối cùng trong hành trình thỉnh kinh của Kỷ Phi Thần là căn cứ Kiêu Phong. Thì ra tôi xuyên vào đúng đoạn tôi bỏ ngang không lấp trong truyện.

Nhìn tình cảnh này, chắc là do Kỷ Phi Thần không muốn liên lụy đến những người khác nên quyết định một mình đi cứu Phong Dao Tình.

"Ta sẽ lẻn vào bên trong sau đó giết chết Tạ Vô Diễn." Lúc sắp đến gần căn cứ, Kỷ Phi Thần ngồi bên đám lửa đang cháy đã nói một câu như vậy.

Ánh lửa hắt lên khuôn mặt làm anh ta giống như đang tỏa ra ánh hào quang.

Tôi:... Chim cút thôi chim cút thôi.

Lúc tôi định lén chuồn đi thì lại bị Kỷ Phi Thần túm về gác lên vai anh ta.

"Lên đường nào!" Kỷ Phi Thần nói.

Tôi nghe thế nào cũng thấy hình như anh ta nói câu này là để chuẩn bị tiễn tôi lên đường về miền cực lạc để lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân với các cụ.

Người khác không biết nhưng mẹ đẻ của quyển truyện này còn không biết giả thiết nhân vật của Tạ Vô Diễn biến thái đến mức nào sao? Kỷ Phi Thần bây giờ vẫn đang trong quá trình thăng cấp nhưng hắn lại muốn đi khiêu chiến boss phản diện toàn văn, có thể hào quang nhân vật chính sẽ cứu anh ta sống sót nhưng con bồ câu của anh ta thì nhất định sẽ chết nhăn răng.

Là một con bồ câu không có quyền phát biểu, tôi có kêu cha gọi mẹ cũng không thể ngăn cản việc bị Kỷ Phi Thần xách đến đại bản doanh Kiêu Phong.

Tôi vốn nghĩ rằng có lẽ Kỷ Phi Thần còn chẳng bước qua được cửa chính của Kiêu Phong nhưng hình như tôi đã xem nhẹ hào quang vai chính của anh ta rồi thì phải. Anh ta không chỉ lấy danh nghĩa quy phục Kiêu Phong thành công che giấu thân phận của mình mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã tạo dựng được chút danh tiếng trong căn cứ này.

Sau khi mạt thế bùng nổ không lâu, trật tự của thế giới sụp đổ, tiền tài dần mất đi ý nghĩa của nó, nhân loại dựa theo cường độ dị năng mà tiến hành phân chia giai cấp. Căn cứ Kiêu Phong chính là hình ảnh thu nhỏ của cuộc sống sinh hoạt của nhân loại trong mạt thế, giống như một cái kim tự tháp vậy: tầng thấp nhất của căn cứ là dành cho người bình dân, càng những người ở những tầng càng cao thì địa vị càng cao.

Phần lớn người sống trong căn cứ đều là những người bình thường không có khả năng bảo vệ bản thân, dị năng không có thuộc tính chiến đấu hoặc là công năng yếu ớt. Nếu muốn được an toàn và được sử dụng vật tư thì bọn họ cần phải giao dịch. Tất cả mọi thứ đều có thể đem ra trao đổi.

Kỷ Phi Thần có dị năng có tính công kích rất mạnh và lực chiến đấu phi thường, vì thế anh ta được xếp vào khu vực tầm trung của căn cứ, được ở trong một căn phòng nhỏ có một phòng ngủ và một phòng tắm.

Tục ngữ có câu: "Một người làm quan cả họ được nhờ". Nhờ phước của Kỷ Phi Thần, ngày nào cũng có người lấy danh nghĩa đưa đồ ăn cho tôi đến tán gẫu với Kỷ Phi Thần, ý đồ ôm đùi anh ta. Kích thích nhất chính là ngày nào cũng có một cơ số người đến gõ cửa phòng Kỷ Phi Thần. Trong mười ngày ngắn ngủi tôi đã được vinh dự diện kiến mười mấy anh giai chị gái với đủ các phong cách khác nhau, thậm chí có một số người còn không cần trao đổi gì mà tự nguyện phục vụ cho Kỷ Phi Thần. Những người như vậy đều là những người hy vọng bản thân mình có thể có một chỗ dựa vững chắc, sau này không cần phải lo chuyện cơm áo gạo tiền nữa.

Đây chính là lúc tôi cảm thấy vui sướng nhất kể từ khi làm một con bồ câu đến nay. Nhỡ đâu một ngày nào đó chó ngáp phải ruồi có khi tôi lại còn được xem mấy cái nội dung bình thường phải trả phí mới có thể xem được ấy chứ!

Nhưng đầu óc Kỷ Phi Thần chỉ rặt toàn Phong Dao Tình, thế nên tôi cũng không có phúc mà được xem cái thứ này. Mỗi lần có ai tự đến tiến cử bản thân nhưng bị anh ta từ chối thì bọn họ đều bị mấy người ở phòng bên cạnh giành mất.

Hơn nửa tháng sau, tôi béo lên thấy rõ, ngày nào cũng nằm trong căn phòng nhỏ của Kỷ Phi Thần tính toán xem mình còn bao nhiêu năm nữa thì ngoẻo tự nhiên.

Tuy rằng hơi ác độc một tí, nhưng thân là một con bồ câu không có tình cảm, tôi chỉ ước gì Kỷ Phi Thần cứ ở lại căn cứ thêm ba bốn năm nữa, đừng có tìm thấy Phong Dao Tình nhanh quá, bởi vì tôi cảm thấy những ngày tháng không cần đi làm, không cần viết tiểu thuyết, chỉ ăn no chờ chết như vậy quá vui sướng.

Một buổi tối nọ, Kỷ Phi Thần chưa trở về, tôi bay vòng vòng ở ngoài hành lang mấy vòng cho tiêu cơm, lúc về phòng thì bỗng nhiên nhìn thấy một chị gái đang đứng ở cửa.

Nói thật là tôi cũng không ngạc nhiên mấy vì tối nào chả có người đến gõ cửa cái phòng này. Mấy ngày gần đây, tần suất xuất hiện cao nhất thuộc về các chị gái ngầu lòi quyến rũ, tiếp theo là các em gái ngây thơ trong trẻo, thỉnh thoảng còn có vài anh giai ver limited thuộc cộng đồng Làng Gốm Bát Tràng nữa.



Tôi đứng yên lặng lẽ quan sát chị gái này, định bụng phán đoán xem cô thuộc loại phong cách nào. Nhưng tôi hơi nghèo từ. Đại khái là cô gái này rất trắng, rất xinh đẹp, nhìn qua thì thanh tú như thiếu nữ mới lớn nhưng ngũ quan lại mang lại cảm giác rất cool ngầu.

Nhìn cô không phù hợp với nơi này một chút nào. Câu này không phải ý bảo cô có khí chất thoát tục như tiên giáng trần mà là do cô quá tự nhiên, giống như cả khối đất này là nhà của cô vậy. Cô gõ cửa vô cùng mạnh dạn, người ở tầng thấp đến khu vực cao hơn đều rất dè dặt nhưng tôi thấy cô gái này chẳng rón rén sợ sệt gì cả.

Tôi nhìn kỹ trang phục của cô. Cô mặc không nhiều lắm, cũng không khác mấy người trước đó bao nhiêu. Nhưng cái "mặc không nhiều lắm" này của cô không phải là cố ý ăn mặc hở hang mà là tùy tiện mặc một bộ quần áo ở nhà sau đó khoác thêm áo khoác, chân xỏ một đôi dép lê.

Cô mới ngừng gõ có một lát, một người tên là Tiểu Tráng ở bên cạnh bỗng ló đầu ra.

Tôi thở dài.

Tiếc ghê. Mãi mới có một người có phong cách mới mẻ thì lại bị nẫng tay trên mất.

Cô gái kia quay đầu lại nhìn vị hàng xóm tò mò này: "Chào anh, tôi đến tìm Kỷ Phi Thần."

"Chào em, anh ta không có ở trong phòng đâu." Tiểu Tráng đẩy cửa bước ra, dựa vào cánh cửa bằng một tư thế mà hắn ta tự cho rằng rất ngầu lòi.

"Vậy sao..." Cô ngừng một lát, sau đó dùng chất giọng thanh thúy hỏi: "Vậy anh có biết Kỷ Phi Thần ở đâu không?"

Tiểu Tráng tặc lưỡi hai tiếng rồi cười ha hả đặt tay lên người cô, nói kiểu rào trước đón sau: "Bỏ đi em, cho dù anh ta có ở đây thì anh ta cũng không cho em vào phòng đâu. Em xem, không phải mấy anh đây cũng ở cùng tầng với anh ta sao, việc gì cứ phải là anh ta chứ."

Tôi dựng lỗ tai lên nghe, chân thì lặng lẽ mon men đến gần, tìm một nơi ngon nghẻ để hít drama.

Cô gái kia nghe vậy thì yên lặng rũ mi, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.

Haizzzz.

Bồ câu thở dài.

Tôi biết là sẽ thế này mà.

"Anh nói đúng." Cô gái kia thở dài, ngẩng đầu đối mắt với Tiểu Tráng một lúc, sau đó lại cong mắt cười hỏi: "Thế anh có biết Kỷ Phi Thần ở đâu không?"

Quẹc!

Mắt tôi lập tức sáng lên.

Có biến!

Từ sau khi mạt thế bùng nổ, Tiểu Tráng ở căn cứ này vẫn luôn như cá gặp nước, bây giờ hắn ta lại bị một người dưới cấp lơ đẹp. Thế là hắn bắt đầu thẹn quá hóa giận, la hét muốn túm cô gái kia vào trong phòng của mình.

Tiểu Tráng hùng hùng hổ hổ: "Cô có tin tôi chỉ cần nói một câu cũng có thể làm cho cô phải cút khỏi chỗ này hay không?"

Nhưng cô gái nọ chẳng thèm để ý đến con khỉ đột kia mà chạy đến phòng bên cạnh, lễ phép gõ cửa mượn bút giấy. Người ở phòng bên cạnh đã nghe được phong thanh từ đầu rồi nên lấy giấy bút đưa cho cô, đưa xong thì đứng đấy hít drama luôn.

Cô gái kia: "Cảm ơn."

Hàng xóm: "Không... Không cần cảm ơn."

Tiểu Tráng: "Cô có tin là mai tôi sẽ để cô đi cùng đội vệ sinh đi đến chiến trường dọn xác tang thi hay không? Bây giờ cô cầu xin tôi vẫn còn kịp đấy!..."

Cô gái kia làm lơ tiếng khỉ đột khẹc khẹc sau lưng, vừa dựa vào cửa hí hoáy viết viết vừa tán gẫu với hàng xóm: "Cả ngày hôm nay Kỷ Phi Thần chưa về nhà sao?"



Hàng xóm: "... Đúng vậy."

Tiểu Tráng: "Cô có ý gì đấy? Cô mau ra đây, ra đây..."

Cô gái: "Cảm ơn vì giấy bút nhé."

Hai người tựa như đang ở trong hai thế giới khác nhau.

Đây là trận cãi nhau xuất sắc nhất mà tôi từng được chứng kiến trong kiếp bồ câu phù du này.

Thái độ như vậy của cô gái làm cho Tiểu Tráng vốn chỉ hơi bực mình biến thành hoàn toàn tăng xông. Trong chớp mắt, ánh lửa cộng thêm sức mạnh mãnh liệt đánh úp về phía cô gái kia.

Tôi vội vàng nhắm tịt mắt lại.

Lần trước Kỷ Phi Thần đưa tôi ra ngoài đi tiêu diệt tang thi, tôi đã thấy tên Tiểu Tráng này dùng một chưởng đốt một con tang thi đang phát cuồng thành tro bụi. Đến giờ ký ức đó vẫn còn in rõ mồn một trong đầu tôi.

"Rắc!"

Trong chớp nhoáng, tôi bỗng nghe thấy một tiếng kêu la thảm thiết.

Là Tiểu Tráng.

Không biết từ lúc nào cô gái kia đã lắc mình xuất hiện trước mặt Tiểu Tráng. Cô nắm lấy cánh tay hắn vặn một phát, thế là người ơi ở lại tay đi nhé, cánh tay trái của hắn cứ như vậy bị vặn gãy rời ra khỏi cơ thể. Giây tiếp theo cánh tay trái đứt kìa kia bỗng biến thành một loại vũ khí cắm phập một phát vào vai trái của hắn.

"Ngại quá." Cô gái kia phủi phủi tay mình, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông đang khóc ngào ngào dưới đất: "Khu dân cư trong căn cứ nghiêm cấp sử dụng dị năng, anh vi phạm quy định rồi."

Sau đó, không để cho bất kỳ người nào cơ hội phản ứng lại, cô gái kia cầm tờ giấy mình vừa mới viết đay đến trước mặt Tiểu Tráng, cười vô cùng thân thiết: "Được rồi, làm phiền anh đưa tờ giấy này cho Kỷ Phi Thần giúp tôi nhé!"

Anh hàng xóm trợn mắt há hốc mồm. Tôi cũng trợn mắt há hốc mồm. Quần chúng hóng drama xung quanh cũng trợn mắt há hốc mồm.

Người này là thứ gì vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.