Nơi sâu nhất của Thiên Đạo cung cây cối rậm rạp, tán cây cơ hồ che lấp bầu trời. Càng đi sâu vào bên trong ánh sáng càng heo hút. Một luồng khí lạnh tỏa ra từ nơi sâu nhất, lạnh hơn so với bất kỳ thứ gì Kỷ Phi Thần đã từng gặp.
Ba người dừng lại trước một cửa đá. Trên cửa khắc rất nhiều hoa văn kỳ dị, cho dù cửa vẫn đóng nhưng Kỷ Phi Thần cũng có thể nghe thấy tiếng r3n rỉ loáng thoáng phát ra từ bên kia. Âm thanh kia không phải quá rõ ràng, cũng không vang lên gần sát bên tai mà giống như ma chú lởn vởn trong đầu mọi người, tuyệt vọng mà thê lương.
Rốt cuộc là thứ gì mà có thể bộc phát ra nỗi tuyệt vọng to lớn như vậy? Chưởng môn rạch lòng bàn tay mình, ấn lên cánh cửa đá, máu của ông ta chảy xuôi theo hoa văn, cửa đá lóe lên ánh đỏ, mặt đất chấn động, tro bụi ào ào rơi xuống. Cánh cửa đá chầm chậm mở ra.
"Hu hu hu..."
Tiếng khóc, oán khí cùng với áp lực đè nặng lên lòng người.
Chưởng môn không nhúc nhích, ông ta trầm mặc hồi lâu mới cất bước, giọng nói già nua vang lên: "Kỷ công tử, ngày ta còn trẻ, ta cũng từng nhiệt huyết hăng hái, không biết trời cao đất dày giống như cậu vậy."
Bước chân Kỷ Phi Thần hơi khựng lại nhưng hắn không đáp lời ông ta.
"Khi đó ta cũng có người mình thích, danh tiếng, tung hô, ngưỡng mộ làm đầu óc ta choáng váng, cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất, ai cũng có thể cứu vớt được."
Chưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-khong-muon-nam-nu-chinh-chia-tay/4465256/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.