Liên tiếp nhiều ngày tra hỏi cùng hành hình, Thang Cửu đã gầy hơn nhiều, con ngươi vốn trong suốt sáng như sao trời lúc này trở nên đục ngầu, cổ và tay bị gông xiềng trói buộc, không thể động đậy chút nào. Hắn giữ yên lặng từ đầu tới cuối, nhưng Thang Bằng quỳ xuống sau lưng hắn khàn cả giọng hô to: "Chúng ta oan uổng, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của một mình ta, các ngươi muốn giết cứ giết ta, đừng động vào người nhà ta! Cửu ca, Cửu ca ta sai rồi! Huynh khuyên ta không nên ở cùng Nghiêm Lãng Tình, là ta không nghe, hết thảy do ta tạo ra! Tấm lệnh bài kia do Nghiêm Lãng Tình mượn đi, vua Hung Nô cũng do nàng thả, ta không nghĩ nàng mượn lệnh bài vì chuyện này, ta thật không nghĩ tới mà!"
Quan hành hình thấy gã nói một hồi còn liên lụy tới nương nương trong cung, vội vàng để thị vệ chặn miệng gã lại.
Lâm Đạm đứng trong đám người nghe chốc lát, tựa hồ biết chuyện gì xảy ra. Khó trách tháng trước Kinh thành mấy lần giới nghiêm, hóa ra là đang lùng bắt vua Hung Nô, mà vua Hung Nô nhờ vào lệnh bài của phủ Vĩnh Định Hầu mới thoát ra được. Trong này có dính dáng đến Nghiêm Lãng Tình thì đã sao? Thứ Hoàng đế muốn không phải chân tướng, mà là cái cớ để chèn ép phủ Vĩnh Định Hầu. Hắn thuyên chuyển chiến thần Thang Cửu trở về Kinh thành, giam lỏng Điền Kiềm Quận vương, làm đám hỏi với tiểu Quận chúa, lấy danh nghĩa dưỡng bệnh triệu hồi Uy Viễn Hầu, một loạt hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-khong-lan-vao/2196270/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.