*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửa hàng mới mua giá cả rất phải chăng, chưa tới hai mươi lượng bạc, so với tiệm tạp hóa trước đó đúng là trên trời dưới đất. Nhưng đắt có chỗ tốt của đắt, rẻ có chỗ xấu của rẻ, giá cửa hàng này sở dĩ rẻ là vì vị trí của nó.
Nếu không phải người bản xứ quen thuộc đường ngang lối tắt, phải vòng qua bảy tám, thậm chí chín ngã rẽ mới tới được đây, không hiểu làm ăn kiểu gì. Tề thị thiếu chút nữa ngất trong hẻm hôm nay đang rầu rĩ ăn không ngon, sợ con gái thua thiệt không lấy lại được vốn.
Lâm Đạm một bên thu dọn bàn ghế một bên an ủi bà: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá, con mở tiệm ở chỗ này không phải không có cái lý của nó. Mẹ nhìn xem xung quanh có những cửa hàng gì?"
"Có cái gì? Bài bạc, đấu trường, bến tàu, kỹ viện, tất cả toàn nơi hạ lưu, người tới kẻ lưu cũng toàn hạng hạ lưu, mẹ không nghĩ ra sao con lại mở cửa hàng ở đây. Nếu người nhà họ Nghiêm không tha cho chúng ta, chúng ta rời Kinh thành là được, dẫu sao vẫn có thể sống yên ổn. Mẹ không muốn con đi tranh giành gia sản, cũng không cần so tài cao thấp với người ta, mẹ chỉ cần con bình an là đủ rồi." Tề thị vừa nói vừa kéo cổ tay con gái.
Lâm Đạm trấn an vỗ vai bà, giải thích: "Cư dân ở nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-khong-lan-vao/2196249/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.