Buổi trưa, tất cả mọi người quả nhiên được ăn gà rang với thịt khỏ kho, tổng cộng chín người, vốn là không đủ ăn, nhưng tay nghề của Lâm chưởng quầy quá tuyệt vời, hai món ăn làm hết sức thơm ngon, một gắp thức ăn một miếng cơm là vừa đủ. Ăn cơm xong, trong nồi còn sót lại nước sốt đỏ au, La Thiết Thủ và Triệu Lục vội vàng lôi lương khô của mình ra, chấm hết sạch.
"Thoải mái, quá thoải mái!" La Thiết Thủ nằm trên cỏ xoa bụng. Nếu sau này làm nhiệm vụ có thể mang theo Lâm chưởng quầy, gã nguyện ý một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều chạy ở ngoài cũng được. Đó không phải gọi là bôn ba, mà gọi là hưởng phúc.
"Một con gà rừng có hơi thiếu, không đủ ăn, không bằng chờ lát nữa chúng ta lại đi săn vài con về, buổi tối để Lâm chưởng quầy làm tiếp?" Triệu Lục đè thấp âm lượng nói.
"Ta thấy được đấy, bắt đã bắt rồi, Lâm chưởng quầy có không thích ăn lặp món cũng phải làm. Thú hoang vừa bắt xong liền giết, tươi ngon phải biết." La Thiết Thủ không ngừng lau miệng, vẫn thấy trong miệng dư vị bữa trưa vừa rồi.
Nam tử khôi ngô liếc mắt nhìn gã một cái, cũng không nói lời nào, hiển nhiên ngầm chấp nhận.
Nghỉ ngơi non nửa giờ, đoàn xe tiếp tục lên đường, tới bìa rừng, Triệu Lục và La Thiết Thủ nghe trong bụi cỏ có tiếng động vật nhỏ chạy qua, lập tức giương cung đuổi theo. Bọn họ sớm đã quyết định phải bắt thật nhiều thú hoang, buổi tối ăn một bữa no nê.
Nam tử khôi ngô chỉ quay đầu nhìn một cái, không đi cùng bọn họ. Lại đi một hồi, hắn cảm thấy hình như có chút không đúng, đang chuẩn bị nhắc phu xe đi chậm lại, một mũi tên đã bắn trúng xe ngựa, khiến đám ngựa hoảng sợ, chúng cất vó hí vang liên hồi, nhất thời loạn thành một đoàn. Cũng may phu xe kịp thời níu lại dây cương, trấn an con ngựa đang sợ hãi, nếu không Lâm chưởng quầy sẽ bị thiệt hại lớn.
Nhưng hàng hóa không bị thiệt hại không có nghĩa là tình huống tốt hơn, chỉ thấy mười mấy tên đại hán vạm vỡ chui ra từ rừng cây rậm rạp, trong tay cầm dao phay và cung tên, nhìn một cái có thể đoán ngay ra chúng là bọn cướp bóc chuyên nghiệp.
Nam tử khôi ngô trước tiên tiến đến gần xe ngựa của Lâm chưởng quầy, đè thấp giọng nói: "Đừng phản kháng, đi theo bọn họ trước đã. Triệu Lục và Thiết Thủ còn ở phía sau, bọn họ sẽ nghĩ cách tới cứu chúng ta." Hắn mặc dù võ công cao cường, thu thập mười mấy thổ phỉ không thành vấn đề, nhưng đoàn xe còn nhiều người khác, hắn bảo vệ không hết.
Lâm Đạm cong ngón tay gõ gõ vào thành xe, tỏ ý mình đã biết.
Đoàn người kể cả xe ngựa bị thổ phỉ kéo lên núi, trong núi xây một sơn trại loại nhỏ, năm sáu ngôi nhà đất dùng hàng rào bằng gỗ bao quanh, nhìn qua có chút đơn sơ. Rõ ràng chúng mới được xây nên bởi bọn thổ phỉ chạy trốn bốn phía, chưa có quy mô lớn, nhưng nếu không có người sửa trị, ba năm năm sau tất thành chỗ gây họa.
Lâm Đạm hai tay bị dây thừng buộc chặt, lảo đảo đi về phía trước, vừa đi vừa tính toán số lượng thổ phỉ. Năm sáu căn nhà đất này không chứa được nhiều người, cộng thêm những người thấy dọc đường, xem ra ổ cướp này tầm hai ba chục tên, ngoài ra còn một ít phụ nữ đang làm lụng, trên mặt đầy vẻ chết lặng. Sau khi bị giải vào căn nhà đất lớn nhất, một đại hán tướng mạo hung ác lập tức đi tới, lớn tiếng hỏi, "Lần này có hàng ngon không?"
"Mẹ, tất cả toàn là thức ăn, rau khô, không đáng giá một văn tiền!" Một tên thổ phỉ phun một cái, chặc lưỡi nói, "May mắn cướp được ba tiểu kiều nương (1),các huynh đệ tối nay thật có phúc."
Thủ lĩnh thổ phỉ vốn hơi thất vọng, khi nhìn thấy ba người Lâm Đạm, nhất thời cười lên thô bỉ, "Được được được, da mặt dù không đủ trắng, nhưng dáng người này đúng là thích phê!"
Lâm Đạm hàng năm bôn ba bên người, vóc người tất nhiên hết sức khỏe đẹp, vòng eo nhỏ nhắn được vải siết chặt, càng khiến vòng ngực thêm đầy đặn hơn, bờ mông cong cong, dáng người có lồi có lõm. Hoàn toàn khác với trào lưu bây giờ, nhưng mê người theo cách riêng. Cô thường thấy sóng to gió lớn, lúc này ngược lại vẫn trấn định, còn người làm của cô thì tức giận la mắng, vì vậy rất nhanh bị chặn miệng, đạp trên đất.
Nam tử khôi ngô ngẩng đầu nhìn thủ lĩnh thổ phỉ, trong mắt rất nhanh lóe ra ánh sáng tối tăm.
Lâm Đạm cho mọi người một ánh mắt an ủi, cuối cùng từ từ nói, "Thủ lĩnh có lẽ không biết, tổ tiên ta từng làm ngự trù, ta đi theo cha ta học được ít tay nghề. Chỉ cần thủ lĩnh có thể bỏ qua cho người làm của ta, ta nguyện ở lại nấu cơm cho các huynh đệ."
Cô đương nhiên không hi vọng xa vời mấy kẻ cùng hung cực ác này sẽ thả người, sở dĩ nói vậy là muốn dời sự chú ý của chúng. Đối với dân thường mà nói, ngự trù là nhân vật cả đời không thể tiếp xúc, nếu tình cờ gặp phải người thật, có thể không tò mò sao? Chỉ cần bọn họ tò mò, Lâm Đạm có thể giúp mọi người tranh thủ càng nhiều thời gian, có thời gian sẽ có cơ hội chạy trốn.
"Ngươi là ngự trù?" Thủ lĩnh thổ phỉ quả nhiên thu lại nụ cười dâm tà, kinh dị quan sát cô.
"Sư công ta là ngự trù, cha ta còn từng làm đầu bếp ở phủ Vĩnh Định Hầu." Lâm Đạm giải thích.
Người của gia đình này vừa từng phục vụ Hoàng thượng, vừa từng phục vụ Vĩnh Định Hầu, hai vị kia là nhân vật người khác nằm mơ cũng không thấy! Ánh mắt nhìn Lâm Đạm của thủ lĩnh thổ phỉ dần dần khác hẳn, sau khi suy nghĩ một lát nói, "Ta làm sao biết ngươi nói thật hay nói dối? Cũng đúng dịp, trong trại mới bắt được hai con trâu, ngươi giết trâu làm cơm tối cho chúng ta, chỉ cần tất cả mọi người hài lòng, ta có thể cân nhắc thả người của ngươi."
"Vậy xin cảm ơn thủ lĩnh trước." Lâm Đạm chắp tay nói, "Giết trâu tốn khá nhiều công sức, xin thủ lĩnh thả hai nha đầu của ta ra, để các nàng giúp ta làm việc." Nếu để lại Thược Dược và Đỗ Quyên, cũng không biết liệu có tên thổ phỉ nào không kiềm chế được khi dễ các nàng hay không, Lâm Đạm làm sao có thể yên tâm.
Giết một con trâu còn sống là việc vừa bẩn vừa mệt, bọn thổ phỉ tự nhiên không muốn làm, hơn nữa Thược Dược và Đỗ Quyên mới mười hai mười ba, tuổi nhỏ, vóc người không cao, không có tính uy hiếp gì, vì vậy rất nhanh được thả. Mấy người còn lại bị trói gô ném vào phòng chứa củi.
Chờ thổ phỉ đi, Tiểu Trúc bò giống như con sâu tới chỗ nam tử khôi ngô, nhỏ giọng hỏi: "Vị đại ca này, Triệu Lục và Thiết Thủ ngươi nói có thể phát hiện tung tích của chúng ta không? Bọn họ lúc nào mới có thể tới?"
Nam tử lặng yên nằm trên đất, mí mắt hơi khép, giọng trầm thấp, "Có thể phát hiện, chờ đêm xuống."
Tiểu Trúc vẫn hơi hoảng trong lòng, ngước cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm, "Không biết Lâm chưởng quầy các nàng giờ sao rồi."
Lâm Đạm bây giờ đang rất tốt, ngồi chồm hổm dưới đất tỉ mỉ mài dao nhọn, ngón tay sờ sờ dò xét độ sắc của lưỡi dao, biểu tình rất nghiêm túc. Hai tên thổ phỉ vốn nhìn cô chằm chằm, thấy cô chỉ lo nổi lửa, nấu nước, mài dao, không nói chuyện với hai nha đầu một câu nào, cũng không thấy ti hí dò xét địa hình xung quanh, từ từ buông lỏng cảnh giác, ngồi một bên tán gẫu với nhau.
Hai con trâu dáng dấp khỏe mạnh, da lông được chăm sóc rất khá, hiển nhiên là trâu nuôi cướp được dưới núi.
Lâm Đạm mài đao xong, vòng quanh hai con trâu mấy vòng, nhìn từ trên xuống dưới vài lần, hình như đang chọn chỗ tốt để ra tay. Hai tên thổ phỉ thấy cô cuối cùng cũng chuẩn bị làm thịt trâu, vội vội vàng vàng xúm lại xem trò vui. Giết trâu là việc làm rất cần kỹ thuật, ba năm nam tử thân thể tráng kiện thường cũng không giải quyết được, huống chi một nữ tử?
Hai tên thổ phỉ không hề muốn hỗ trợ, chỉ đứng một bên cười nhạt, trong mắt tràn đầy ác ý.
Nhưng rất nhanh, hành động của Lâm Đạm khiến chúng lạnh cả người. Chỉ thấy cô sau khi chọn trúng một con trâu và để hai nha đầu dắt con còn lại đi, dùng vải che mắt nó lại, tránh cho nó bị thương mà nổi điên, sau đó một đao đâm xuống cổ trâu, cắt đứt động mạch cảnh, ngay sau đó rút ra, múc một gáo nước, ung dung thong thả rửa mũi đao nhuốm máu.
Ở nơi cách cô năm thước, con trâu cường tráng đã chậm rãi ngã xuống, ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp, từ cổ chạy ra lượng lớn máu tươi, rất nhanh nhiễm đỏ mặt đất.
Hai tên thổ phỉ đầu choáng mắt hoa, Lâm Đạm lại không nghỉ ngơi, chờ máu dừng chảy liền dùng nước sôi rưới lên cạo lông, cuối cùng còn một chút lông chưa cạo sạch, để hai nha đầu lấy gậy sắt nung đỏ đi cạo, mùi khét da thịt đi đôi với tiếng vang lách cách, làm da đầu tê dại.
Sau khi hoàn toàn làm sạch lông trâu, Lâm Đạm thọc đao vào bụng con trâu, dứt khoát rạch ra, lòng mề bên trong nháy mắt rơi ra đầy đất, được cô phân biệt bỏ vào chậu sứ, lại luồn đao vào khớp xương, vài ba nhát tách rời trâu ra. Một con trâu hơn ba trăm cân, cô chỉ dùng chưa đến một giờ để xử lý, hạ thủ vừa ác vừa chuẩn.
Hai tên thổ phỉ hoàn toàn không dám khinh thị cô nữa, rụt tay rụt chân đứng vững bên ngoài vũng máu, trong lòng không hẹn thầm nghĩ: Loại đàn bà này nên để làm đầu bếp đi thôi, không thể đem lên giường, nếu không có ngày bị nó lau cổ lúc nào không biết.
"Hai vị đại ca, trong trại các ngươi có bao nhiêu người?" Lâm Đạm bỏ khối thịt trâu cuối cùng vào chậu, lơ đãng hỏi.
"Ngươi hỏi cái này làm gì?" Hai tên thổ phỉ sợ hãi trong lòng, tự nhiên càng đề phòng cô hơn.
"Phải biết có bao nhiêu người ta mới có thể nấu cơm, nếu không nấu ít sợ mọi người không đủ ăn." Lâm Đạm dùng khăn lau sạch vết máu trên mặt, biểu tình hết sức bình tĩnh.
Lý do này vô cùng đầy đủ, hai tên thổ phỉ đếm đếm trong lòng, đáp, "Có tầm hai ba chục miệng ăn, ngươi nấu nhiều một chút."
Lâm Đạm gật đầu một cái, không hỏi thêm gì nữa, cùng hai tiểu nha đầu mang thịt trâu vào phòng bếp, cắt thành từng tảng khoảng hai tấc, dùng các loại gia vị như nước tương, liêu tửu (2),muối để ướp, lại tiếp tục xử lý móng trâu, xương ức, xương sườn, để dự bị.
"Sư phụ, chúng ta chạy thế nào bây giờ?" Hai tiểu nha đầu không nhịn nổi, tiến tới bên tai cô nhỏ giọng hỏi.
Hai tiểu nha đầu có hoảng hốt thế nào đi nữa cũng vô dụng, không thể làm gì khác hơn là cam chịu số phận đi rửa thức ăn.
Một lúc lâu sau, thịt trâu đã tẩm ướp xong, Lâm Đạm rót nửa bình dầu cải vào nồi lớn, đốt nóng tới tám phần thì từ từ thả thịt trâu vào, dùng xẻng đảo đảo, đảo đến khi thịt chín tái thì bỏ ra một bên chờ, đổ sạch dầu còn sót lại đi, rửa nồi, thêm một lượt dầu mới, cho vào gừng lát, hành tây xào thơm, lại cho tiếp thịt trâu chín tái, nước tương và cây hồi hương chờ một lát, tiếp tục đảo, một khắc đồng hồ sau thêm nước hàng, chờ nước nấu sôi thì rút củi thừa khỏi bếp, dùng lửa nhỏ ninh nhừ.
Công tác chuẩn bị thịt trâu hầm đã xong, cô lại rửa sạch móng trâu, cắt thành khúc, cho vào nồi luộc, dự định làm món móng trâu kho. Hai tiểu nha đầu phục sát đất, vạn không ngờ tới sư phụ vào ổ cướp còn không quên nấu ăn, không biết nàng nghĩ thế nào nữa, rốt cuộc mạng quan trọng hay nấu cơm quan trọng? (1) Tiểu kiều nương: chỉ đàn bà con gái yếu đuối xinh đẹp dễ nhìn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]