Buổi trưa, tất cả mọi người quả nhiên được ăn gà rang với thịt khỏ kho, tổng cộng chín người, vốn là không đủ ăn, nhưng tay nghề của Lâm chưởng quầy quá tuyệt vời, hai món ăn làm hết sức thơm ngon, một gắp thức ăn một miếng cơm là vừa đủ. Ăn cơm xong, trong nồi còn sót lại nước sốt đỏ au, La Thiết Thủ và Triệu Lục vội vàng lôi lương khô của mình ra, chấm hết sạch.
"Thoải mái, quá thoải mái!" La Thiết Thủ nằm trên cỏ xoa bụng. Nếu sau này làm nhiệm vụ có thể mang theo Lâm chưởng quầy, gã nguyện ý một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều chạy ở ngoài cũng được. Đó không phải gọi là bôn ba, mà gọi là hưởng phúc.
"Một con gà rừng có hơi thiếu, không đủ ăn, không bằng chờ lát nữa chúng ta lại đi săn vài con về, buổi tối để Lâm chưởng quầy làm tiếp?" Triệu Lục đè thấp âm lượng nói.
"Ta thấy được đấy, bắt đã bắt rồi, Lâm chưởng quầy có không thích ăn lặp món cũng phải làm. Thú hoang vừa bắt xong liền giết, tươi ngon phải biết." La Thiết Thủ không ngừng lau miệng, vẫn thấy trong miệng dư vị bữa trưa vừa rồi.
Nam tử khôi ngô liếc mắt nhìn gã một cái, cũng không nói lời nào, hiển nhiên ngầm chấp nhận.
Nghỉ ngơi non nửa giờ, đoàn xe tiếp tục lên đường, tới bìa rừng, Triệu Lục và La Thiết Thủ nghe trong bụi cỏ có tiếng động vật nhỏ chạy qua, lập tức giương cung đuổi theo. Bọn họ sớm đã quyết định phải bắt thật nhiều thú hoang, buổi tối ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-khong-lan-vao/2196243/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.