Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn Ninh Tri từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra một chút không hài lòng và không phục: “Cô là người gả cho Lục Tuyệt đấy à.” Nghe được giọng điệu không tốt đối phương, Ninh Tri có chút kinh ngạc, vừa mới chào hỏi mà cô đã đắc tội đối phương rồi à? Mẹ Lục nói: “Hiện giờ vẫn luôn là Ninh Tri đang chăm sóc Tiểu Tuyệt, Tiểu Tuyệt không muốn để người khác gần gũi.” “Cháu cũng có thể chăm sóc Lục Tuyệt.” Hoắc Hiểu Nguyệt nhỏ giọng nói. Mẹ Lục vỗ vỗ tay của cô ta, giọng điệu thân thiết: “Đâu cần cháu chăm sóc nó, vả lại cháu cũng không được.” Mẹ Lục nói với Ninh Tri: “Hiểu Nguyệt học chung lớp cùng Lục Tuyệt từ hồi tiểu học, làm bạn học nhiều năm, hơn nữa, hồi học tiểu học Hiểu Nguyệt đã cứu Tiểu Tuyệt.” Ninh Tri hứng thú, cô gái này lại còn cứu Lục Tuyệt ư? Mẹ Lục: “Hồi học tiểu học Tiểu Tuyệt bị mấy học sinh nam trong lớp bắt nạt, nhốt tại trong nhà vệ sinh, may mà Hiểu Nguyệt giúp tìm giáo viên cứu nó.” Trong giọng nói mẹ Lục Lục vẫn mang theo cảm kích: “Giáo viên kia chỉ giáo huẩn mấy học sinh ngoài miệng thôi, chuyện này mẹ mãi vẫn không biết, may mà Hiểu Nguyệt viết thư nói cho mẹ chuyện này, không thì, Tiểu Tuyệt sẽ còn tiếp tục bị mấy bạn học kia bắt nạt.” Hoắc Hiểu Nguyệt chính là bé gái tới tìm giáo viên đó? Ninh Tri kinh ngạc. Cô đánh giá đối phương, gương mặt đáng yêu của bé gái lúc trước đã trưởng thành, ngũ quan cũng tinh xảo không ít, loáng thoáng có thể nhìn ra dáng vẻ khi còn bé của cô ta. Ninh Tri còn nhớ bé gái mới học tiểu học đã bảo Lục Tuyết làm bạn trai của của cô bé! Nhưng chuyện lá thư là thế nào? Rõ ràng là cô cầm tay Tiểu Lục Tuyệt viết, sao lại biến thành Hoắc Hiểu Nguyệt viết?
“Dì Lục, cháu chỉ nhớ cháu đi tìm giáo viên hỗ trợ thôi, chuyện quá lâu trước kia, cháu cũng quên mất có viết thư cho dì hay không.” Chuyện lâu quá rồi, Hoắc Hiểu Nguyệt đã nhớ không rõ. Mẹ Lục cười nói: “Bất kể như thế nào thì dì vẫn phải cảm ơn cháu.” Bà quay đầu nói với Ninh Tri: “Hiểu Nguyệt hôm nay tới là muốn thăm Tiểu Tuyệt một lát, con đưa con bé lên lầu đi, có con ở đó, Tiểu Tuyệt mới không nổi giận.” Ninh Tri đáp lại: “Vâng.” Hoắc Hiểu Nguyệt đi bên cạnh Ninh Tri, thẳng thắn mở miệng: “Tôi thích Lục Tuyệt, nếu như không phải tôi ra nước ngoài du học, nhất định là tôi gả cho anh ấy." Ninh Tri từng nhìn thấy dáng vẻ hồi còn bé của Hoắc Hiểu Nguyệt, cảm thấy hơi buồn cười: “Trên thế giới này không có nếu như, hơn nữa, Lục Tuyệt không thích cô, dù cô không ra nước ngoài thì cô cũng không gả được cho anh ấy đâu.” “Hồi tôi học tiểu học đã quen Lục Tuyệt.” Cằm Hoắc Hiểu Nguyệt hơi nâng lên, khí thế thiên kim tiểu thư có thừa: “Tiểu học, cấp hai, cấp ba, tôi đều chung lớp với anh ấy, tôi và anh ấy chẳng khác gì lớn lên cùng nhau cả.” “Giờ cô muốn so xem ai quen biết anh ấy trước chứ gì?” Khóe môi Ninh Tri nhếch lên: “Hồi anh ấy học nhà trẻ tôi đã biết anh ấy rồi.” Hoắc Hiểu Nguyệt không tin: “Không thể nào!” “Tin hay không tuỳ cô.” Ninh Tri không thèm để ý chút nào. Hoắc Hiểu Nguyệt thẳng tay đâm vào tử huyệt của Ninh Tri: “Trông cô xấu như vậy, cô không xứng với Lục Tuyệt.” Ninh Tri cảm thấy, Hoắc Hiểu Nguyệt lúc còn bé đáng yêu lắm cơ mà, sao lớn lên rồi lại làm người ta ghét thế này! “Mặc kệ dáng dấp tôi thế nào, Lục Tuyệt thích là được.” Da mặt Ninh Tri siêu dày, sao có thể dễ dàng bị đối phương đánh bại bằng mấy câu như vậy. Hoắc Hiểu Nguyệt cắn môi, nhìn Ninh Tri trước mặt không vừa mắt chút nào.
Nếu như không phải mẹ của cô ta phản đổi, cô ta thật sự muốn gả cho Lục Tuyệt. Thời gian này, Lục Tuyệt đều cố định ở thư phòng. Ninh Tri đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy Lục Tuyệt mặc quần áo thể thao màu đỏ ngồi trước máy vi tính. Hai mắt Hoắc Hiểu Nguyệt sáng lên, cô ta chạy bước nhỏ tới: “Lục Tuyệt, đã lâu không gặp, em về nước rồi đây.” Lục Tuyệt làm lơ cô ta, làm như không nhìn thấy, không nghe thấy gì. Hoắc Hiểu Nguyệt đánh bạo muốn chạm vào tay Lục Tuyệt, sau đó bị anh tránh ra trong nháy mắt. Hoắc Hiểu Nguyệt thở dài, đã thành thói quen. Dù sao từ tiểu học cũng đều là cô ta theo đuổi Lục Tuyệt. “Lục Tuyệt, có phải anh gầy đi rồi không? Mà hình như còn đẹp trai hơn thì phải?” Hoắc Hiểu Nguyệt không ngừng đánh giá Lục Tuyệt, trước kia ánh mắt cô ta thật tốt, quả nhiên Lục Tuyệt là đẹp trai nhất. Ninh Tri khó chịu, cô chợt có cảm giác như thứ đồ của mình bị người khác rình trộm, ngấp nghé. Cô đi đến bên cạnh Lục Tuyệt, cúi người xích lại gần bên tai của anh. Môi của cô cố ý đụng phải vàng tại Lục Tuyệt: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, bạn học cũ của anh tới thăm anh, anh chào hỏi cô ấy một tiếng đi.” Cô vừa dứt lời, chỉ thấy ô hiển thị trên đỉnh đầu Lục Tuyệt bắn ra một loạt mặt trời nhỏ ánh vàng rực rỡ! Một cái, hai cái, ba cái… Cô nhẩm đếm, không ngờ có tận bảy cái! Ninh Tri càng thấy khó chịu hơn, gặp lại Hoắc Hiểu Nguyệt làm anh vui vẻ đến thế luôn à?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]