Buổi sáng, trời hửng lên, xung quanh tĩnh mịch, gió sớm thổi qua, tấm rèm màu lam nhạt nhẹ nhàng phất phơ. 
Khi Ninh Tri tỉnh lại, cô lập tức gọi Bá Vương ra. 
“Vì sao hôm qua lúc tôi xuyên qua lại đột nhiên có thể chạm vào vật thật, hơn nữa đột nhiên lại xuất hiện trước mặt người khác. Quan trọng nhất là, một mặt trời nhỏ còn lại của tôi đã biết mất.” 
Tối qua cô đã muốn hỏi nó rồi. 
Bá Vương: “Chủ nhân, vì cô tiêu hao một 
mặt trời nhỏ là có thể chạm vào vật thật hoặc hiện thân, thời gian là một phút.” 
Ninh Tri kinh ngạc: “Tiêu hao một mặt trời nhỏ, có thể hiện thân, hoặc chạm vào vật thật?” 
Bá Vương: “Đúng vậy.” 
Cô cắn răng, tức giận chất vấn: “Chuyện quan trọng như vậy, sao trước đây cậu không nói với tôi?” Uổng công cô phiền não vì phải chịu nhiều hạn chế như vậy, khó khăn lắm mới cứu được Lục Tuyệt. 
Giọng sữa trẻ con của Bá Vương nhỏ xuống: “Chủ nhân, cô đâu có hỏi.” 
“Tôi không biết thì hỏi kiểu gì?” Nếu Bá Vương có thực thể, cô hận không thể đánh cho tên nhãi này một trận. 
Bá Vương lập tức chột dạ. 
“Vừa rồi cậu nói, tiêu hao một mặt trời nhỏ là có thể duy trì một phút?” 
Bá Vương: “Đúng vậy.” 
Ninh Tri nhíu mày: “Sao thời gian ngắn vậy? Hơn nữa, tôi mở cửa tủ quần áo, còn hiện thân trước mặt mấy đứa nhóc. Vậy là những khoảng thời gian đã có thể tách ra cộng nhỏ lẻ vào với nhau, miễn là trong vòng một phút là được? 
Nhưng mặt trời nhỏ rất khó có được, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-khong-dao-hon-nua/466899/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.