Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Lâm Điềm Điềm trắng bệch, cô ta không ngờ Ninh Tri như biến thành người khác như vậy, thái độ cứng rắn, nói chuyện cũng khó nghe như thế.
“Được rồi, không nói nữa, ăn cơm trước đi, đồ ăn đã lên cả rồi.” Sắc mặt mẹ Lâm không tốt cho lắm, bà ta cụp mắt xuống, cười gượng bảo mọi người dùng cơm.
Sau đó, chủ đề nói chuyện của ba Lâm mẹ Lâm với những người xung quanh đều xoay quanh Lục Thâm Viễn, xem Lục Tuyệt như không tồn tại.
Không biết có phải vì đây là lần thứ hai dẫn Lục Tuyệt ra ngoài hay không, hay là vì cứu Lục Tuyệt hai lần, Ninh Tri phát hiện, đối mặt với nhiều người xung quanh như vậy, Lục Tuyệt vẫn có thể yên tĩnh ngồi, không giống như trước đây, sợ chốn đông người, túm chặt lấy tay cô.
Ninh Tri gắp cho anh chút đồ ăn, nhưng không hợp khẩu vị của anh, anh ăn rất ít.
Lục Tuyệt rất kén ăn.
Ở nhà họ Lục có đầu bếp riêng nấu cho anh. Nếu đồ ăn không hợp khẩu vị của anh, Lục Tuyệt thà ăn cơm trắng cũng không chạm vào một miếng đồ ăn đó.
Ninh Tri cũng ăn qua loa vài miếng, dù sao thì yến tiệc cũng không có gì thú vị, cực kỳ nhàm chán, cô chuẩn bị đưa Lục Tuyệt đi.
Mẹ Lâm chú ý tới sự không kiên nhẫn của Ninh Tri, bà ta lên tiếng nói: “Tiểu Tri, đợi lát nữa cơm nước xong, con đừng đi vội, dì có chút đồ muốn đưa cho con.”
Ninh Tri: “Gì thế ạ?”
Mẹ Lâm nói với cô: “Một vài di vật trước đây của ba mẹ con, dì luôn bảo quản giúp con, giờ con đã gả tới nhà họ Lục rồi, cũng nên đưa cho con, để con bảo quản.”
Di vật?
Ninh Tri chỉ có thể đồng ý.
Lục Tuyệt mặc một thân màu đỏ, hơn nữa vẻ ngoài anh thật sự bắt mắt, khách khứa không ngừng đánh giá cậu hai nhà họ Lục trong lời đồn này.
Mà đối phương vẫn luôn yên lặng ngồi đó, hoàn toàn không nhìn ra được gì.
Ninh Tri ghé sát tới bên tai Lục Tuyệt: “Lục Tuyệt, tôi muốn đi toilet một chuyến, anh ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi tôi, tôi sẽ trở lại ngay, được không?”

Lục Tuyệt chớp chớp mắt, mờ mịt nhìn cô, câu nói như thốt ra từ trong cổ họng: “Ừm.”
Ninh Tri phát hiện toilet tầng một đang có người, cô chỉ có thể lên tầng hai.
Một lúc lâu sau, Ninh Tri phát hiện không ngờ Lục Tuyệt lại uống rượu, hơn nữa chén rượu còn sắp cạn.
Ninh Tri đoạt lấy chén rượu trong tay anh, lạnh giọng chất vấn: “Ai cho anh ấy uống rượu?”
Ở phía đối diện, Lâm Điềm Điềm mở miệng: “Tự cậu ta cầm lên uống, mọi người ở đây đều không phát hiện cậu ta đang uống rượu.”
Vẻ mặt cô ta khó xử: “Em cũng biết đấy, cậu ta có bệnh tự kỷ, dù bọn chị biết cậu ta uống rượu cũng không khuyên nổi, dù sao thì cậu ta sẽ không nghe lời người khác.”
“Ôi trời, tôi vừa đi bảo người mang thêm đồ ăn, sao cậu hai lại uống rượu thế này?” Mẹ Lâm đi tới: “Cậu hai sẽ không có chuyện gì chứ? Cậu ấy có thể uống rượu không?”
Ninh Tri nâng mặt Lục Tuyệt lên, vẻ mặt anh mờ mịt, không nhìn ra điều gì.
“Hay là con dẫn cậu ấy lên lầu trước, vào phòng của con nghỉ ngơi một lát đi, phòng của con có người dọn dẹp mỗi ngày, rất sạch sẽ.” Mẹ Lâm nói: “Đợi lát nữa dì tiếp khách xong sẽ đưa đồ cho con.”
Ninh Tri gật đầu, cô lạnh mặt, cầm tay Lục Tuyệt lên lầu.
Dựa vào trí nhớ, cô đã tìm được phòng.
Phòng cũng không lớn, phong cách trang hoàng thiếu nữ.
Ninh Tri kéo Lục Tuyệt đi tới bên mép giường, so với giường trong phòng Lục Tuyệt, chiếc giường trước mặt rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, đặc biệt là dáng người cao lớn và đôi chân dài của Lục Tuyệt, vừa mới ngồi xuống, trông chiếc giường càng nhỏ hơn.
“Anh uống bao nhiêu rượu rồi? Đau đầu không?” Ninh Tri lo lắng hỏi anh.
Đôi môi mỏng của Lục Tuyệt vẫn còn dính rượu, màu môi trơn bóng, khuôn mặt trắng bệch như phiếm hồng.
Ngón tay thon dài cởi ra áo khoác của mình ra.

Ninh Tri: “Anh muốn ngủ sao?”
Lục Tuyệt cởi áo khoác vest màu đỏ ra, sau đây lại bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi.
“Ngủ không cần cởi áo này.” Ninh Tri đè tay anh lại.
“Nóng.” Giọng Lục Tuyệt khàn khàn, anh hơi mím môi: “Nóng, tôi.”
Ninh Tri ngây ngẩn cả người: “Nóng sao?”
Lục Tuyệt duỗi tay cởi chiếc quần dài màu đỏ.
Ninh Tri thấy bên trong lộ ra chiếc quần hoa văn lòe loẹt, cô lại một lần nữa vội vội vàng vàng đè tay anh lại: “Không thể cởi.”
Lục Tuyệt mím môi, trên đầu lóe ra một đám mây đen.
Hô hấp Ninh Tri cứng lại: “Thôi bỏ đi, anh cởi áo đi, quần thì không thể cởi.
Lục Tuyệt chỉ vào mặt mình: “Nóng.”
Ninh Tri duỗi tay sờ mặt anh, xúc cảm cực kỳ tốt, so với hồi Lục Tuyệt còn nhỏ thì mềm mại mịn màng không khác gì lắm, đúng là có chút nóng, không phải uống rượu say rồi chứ?
Lục Tuyệt thoải mái dán mặt vào tay Ninh Tri, tham lam quyến luyến sự mát lạnh của cô.
Có lẽ còn cảm thấy chưa đủ, Lục Tuyệt chủ động ôm lấy Ninh Tri, anh gác đầu vào hõm vai Ninh Tri, như một đứa trẻ đáng thương, không ngừng dùng khuôn mặt dán vào làn da chỗ cổ cô.
Bên tai, Ninh Tri nghe được giọng nói khàn khàn của anh: “Sát vào tôi.”
Ninh Tri sửng sốt, cô cười nhẹ thành tiếng: “Ừ, cho anh sát vào.”
Cô không nhìn thấy, đám mây đen nhỏ trên đầu Lục Tuyệt đã biến mất ngay khi anh ôm cô, một đám mặt trời nhỏ vàng óng ánh lóe ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.