Ninh Tri mở mắt, từ từ lắc lư đầu, cô trở về rồi. Cô nhìn Lục Tuyệt ở bên cạnh, anh ngủ rất quy củ, nằm thẳng tắp, không như cô, thích ôm chặn ngủ, còn thích gác tứ tung. Ninh Tri nhìn đồng hồ, lần này cô ở bên đó mấy ngày mà giờ mới qua có mười mấy phút, xem ra, có tính lại một chút, thời gian một ngày ở bên kia, so với hiện tại, cùng lắm chỉ có năm phút. Nếu cô ở bên đó một tháng, tương đương với một trăm năm mươi phút ở đây. Ninh Tri cảm thấy, mỗi lần cứu Tiểu Lục Tuyệt không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, qua vào ban đêm là lựa chọn tốt nhất. Ngày hôm sau, bầu trời xám xịt mới nhen nhóm chút tia sáng, Ninh Tri đã tỉnh dậy. Bên cạnh, Lục Tuyệt cũng dậy đúng giờ. Vẻ mặt anh ngây ngốc, đôi mắt đào hoa toàn là vẻ mơ màng buồn ngủ, còn lấp lánh nước, kết hợp với ngũ quan tinh xảo của anh, thật đúng là cảnh đẹp nhân gian. Ánh mắt Ninh Tri nhìn chăm chú, dừng lại trên bộ đồ ngủ màu hồng lam xinh đẹp, không khỏi ngỡ ngàng. Quá chói mắt. Lục Tuyệt không hề phát hiện ra, anh xốc chăn lên, có lẽ thấy đồ ngủ của mình hơi nhăn nheo, anh nhẹ nhàng vuốt phẳng nơi bị nhăn rồi mới xuống giường rửa mặt. Ninh Tri cảm thấy buồn cười. Lục Tuyệt sau khi trưởng thành vẫn đáng yêu như vậy. Ninh Tri tìm thấy quản gia, hỏi ông ấy những chuyện liên quan tới thím Phùng. Quản gia thấy Ninh Tri đột nhiên nhắc tới nhân viên này thì vô cùng kinh ngạc: “Mợ hai, thím Phùng đã bị sa thải từ mười mấy năm trước rồi.” Ninh Tri: “Vì sao bà ấy lại bị sa thải?” “Trước đây bà ta trộm một chiếc vòng tay của bà chủ, bị bà chủ sa thải.”
Quản gia nhớ rất rõ, lúc đó ông ấy còn rất ngạc nhiên, dù sao thì người giúp việc nào tới nhà họ Lục làm việc đều phải trải qua một khoảng thời gian huấn luyện, mà thím Phùng này được thuê sau khi cậu cả tới nhà họ Lục, đặc biệt chăm sóc cậu cả, thỉnh thoảng còn chăm sóc cả cậu hai. Thời gian thím Phùng tới nhà họ Lục làm việc không dài, không ngờ lại làm ra chuyện như vậy. Ninh Tri nheo mắt, quả nhiên họ không hề biết chuyện thím Phùng từng ngược đãi Lục Tuyệt. “Quản gia, ông biết nơi ở của người tên thím Phùng này không?” “Mỗi người giúp việc ở nhà họ Lục đều phải đăng ký hồ sơ chi tiết của họ, ở chỗ tôi có sổ ghi chép. nhưng đã là mười mấy năm trước rồi.” Quản gia dừng lại một chút: “Nếu mợ hai muốn biết địa chỉ hiện giờ của thím Phùng, có thể cho người nhanh chóng điều tra.” Ninh Tri khẽ cười, chẳng trách chú Lý này có thể đảm nhiệm chức vụ quản gia ở nhà họ Lục: “Làm phiền chú Lý rồi ạ.” Hiệu suất làm việc của quản gia cực nhanh, trước buổi trưa, Ninh Tri đã nhận được địa chỉ nơi thím Phùng sống. Khi Ninh Tri đưa Lục Tuyệt ra ngoài, anh thay bộ quần áo hoa hòe kia, mặc lên người chiếc áo hoodie màu đỏ với thái độ cực lực phản đối. Nhìn biểu tượng mây đen đầy đầu của anh, Ninh Tri bật cười nói với anh: “Đợi lát nữa tôi đưa anh đi mua quần lót hoa nhé.” Rõ ràng Lục Tuyệt vẫn nhớ chuyện này, nghe thấy Ninh Tri nói vậy, lông mi dài mượt của anh khẽ cong lên, mây đen trên đỉnh đầu cũng dần biến mất. Xe tiến vào ngõ nhỏ. Mặt đất dính không ít vết nước, mặt tường xung quanh phòng ốc loang lổ, cũ nát, trong ngõ nhỏ còn giăng không ít dây điện chằng chịt, cảnh vật xung quanh lộn xộn, siêu xe màu đen lái vào, trông vô cùng không hợp cảnh. Tài xế nói với Ninh Tri: “Mợ hai, ngôi nhà cổng đỏ phía trước chính là địa chỉ của Phùng Phương.” “Tôi biết rồi.” Ninh Tri quay đầu, cô nhìn về phía Lục Tuyệt ở bên cạnh, từ lúc lên xe, anh chỉ ngồi đó, cúi đầu cụp mắt yên lặng. Cô ghé sát vào bên tai anh: “Anh còn nhớ mẹ phù thủy không? Tôi đưa anh đi dạy dỗ bà ta.” Trước đây cô không có cách nào, chỉ có thể âm thầm tính kế đối phương, khiến bà ta tránh xa Tiểu Lục Tuyệt, nhưng bà ta mới chỉ bị đuổi việc thôi, thật quá dễ dàng cho bà ta. Mi mắt Lục Tuyệt khẽ nhích lên.
Ninh Tri cười nói: “Không nhớ rõ cũng không sao, tôi nhớ là được rồi.” Cô đang định mở cửa xuống thì nhìn thấy chiếc cửa sắt màu đỏ cũ kỹ, tróc sơn bị đẩy ra, bên trong có một người phụ nữ chừng hơn bốn mươi tuổi xách theo thùng rác đi ra. Tóc người đó búi hết lên phía sau đầu, lộ ra khuôn mặt tròn trịa, Ninh Tri nhận ra, bà ta chính là thím Phùng. Chỉ thấy bà ta lén lút xách thùng rác tới nhà bên cạnh, sau đó đổ hết rác rưởi bên trong thùng rác vào cổng nhà bên cạnh. Vẻ mặt thím Phùng đắc ý xoay người lại, ngay sau đó, cửa nhà bên cạnh mở ra, một phụ nữ trung niên có mái tóc ngắn nhảy từ bên trong ra. “Phùng Phương, bà đứng lại đó, cuối cùng cũng có ngày tôi bắt được bà rồi. Bà đúng là cái thứ không biết xấu hổ, mau nhặt hết rác rưởi về ngay!” Người phụ nữ trung niên đuổi theo, kéo thím Phùng ở phía trước lại. “Hôm trước bà vứt vỏ trái cây trước cổng nhà tôi, hại tôi té ngã, giờ tôi đổ rác thôi đã là hời cho bà lắm rồi.” thím Phùng cong đôi mắt kiêu căng, vẻ mặt ngạo mạn. Người phụ nữ trung niên cũng không dễ chọc: “Bà có gì chứng minh tôi hại bà té ngã? Giờ tôi tận mắt thấy bà đổ rác...” Ninh Tri ngồi trên xe, cô nhìn hai người lời qua tiếng lại như sắp đánh nhau đến nơi, không khỏi tặc lưỡi. Tài xế hỏi Ninh Tri: “Mợ hai, chúng ta có qua không?” “Không cần, hóng chuyện là được rồi.” Ninh Tri chưa từng thấy cảnh tượng ăn vạ như vậy, kéo quần áo, túm tóc, cào mặt, tất cả đều có đủ. Thím Phùng dáng người khỏe khoắn, người phụ nữ trung niên hoàn toàn không phải đối thủ của bà ta, rất nhanh người phụ nữ trung niên đã bị thím Phùng chèn ép. Ninh Tri nói với tài xế: “Anh xuống xe giúp người phụ nữ tóc ngắn đi, nếu người phụ nữ đó muốn đánh lại, anh cứ giúp bà ta túm đầu thím Phùng, túm cả tại bà ta nữa.” Để bà ta nếm thử đãi ngộ giống như trước kia bà ta đối xử với Tiểu Lục Tuyệt. “Vâng thưa mợ hai.” Tài xế là bảo vệ của nhà họ Lục, không chỉ biết đánh nhau mà dáng người cũng rất lực lưỡng, người phụ nữ trung niên và thím Phùng đều bị dọa sợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]