Tống Nhu biết chị mình hay tỏ ra lạnh lùng nghiêm khắc nhưng thực ra bà là người hiểu được tình hình thực tế ai hết: “Nếu như mẹ chồng nhà giàu nào cũng được như chị thì đám con dâu đó đều rơi vào hũ nếp hết.” 
Ninh Tri không biết mẹ Lục đang nói về 
mình, cô xách chiếc hộp nhỏ lên lầu, đi thẳng vào phòng làm việc. 
Trong hai ngày qua cô thấy Lục Tuyệt sẽ làm những việc lặp đi lặp lại và cố định theo thời gian mỗi ngày. Lúc này chắc hẳn là anh đang đánh máy tính trong phòng làm việc. 
“Khủng long bạo chúa, chúng ta được chơi với kẻ ngốc, chúng ta sẽ trở nên ngu ngốc.” Từ trong phòng làm việc truyền đến một giọng nói trẻ con. 
“Kẻ ngốc không biết nói.” 
“Không ai thích kẻ ngốc cả.” 
“Kẻ ngốc ngu, ngu, ngu.” 
“Kẻ ngốc ngốc, ngốc, ngốc...” 
Ninh Tri đẩy cửa vào, cắt ngang tiếng ngâm nga của cậu bé. 
Cô bước vào liền nhìn thấy một cậu bé mũm mĩm đang đứng trước bàn làm việc của Lục Tuyệt, trên tay cầm một con khung long bạo chúa màu xanh lục, khuôn mặt đầy thịt khinh thường nhìn Lục Tuyệt. 
“Nhóc đang nói ai kẻ ngốc đó?” Đứa bé này chắc chắn là con trai của Tổng Nhu, cũng chính là em họ của Lục Tuyệt. 
Đứa bé tên là Diệp Trí Cao, rất thông minh, nó biết những gì mình nói với Lục Tuyệt không phải là chuyện tốt, bây giờ bị người lớn chất vấn, đương nhiên nó không muốn trả lời. 
Ninh Tri cố ý nhăn mặt hung dữ: “Tên nhóc là Bánh Dừa đúng không? Vừa rồi nhóc nói là đồ ngốc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-khong-dao-hon-nua/270195/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.