Vừa chuẩn bị lái thuyền chợt có một đám người chạy ra từ bờ biển.
Vốn là vị trí kín đáo thì bị cây đuốc chiếu sáng, Thời Mộ Dương vô thức giơ tay chắn ánh sáng chói lóa thay Đại Ninh.
Một gã đàn ông cao to lực lưỡng, trong lòng đang ôm một người phụ nữ vây bọn họ lại.
Người phụ nữ đó thế mà là Kỷ Điềm, giờ phút này cô ta đang cong môi, cười đắc ý với Đại Ninh và Thời Mộ Dương.
Thời Mộ Dương nhướng mày, không bất ngờ lắm, anh không để ý đến Kỷ Điềm mà nói chuyện với gã đàn ông kia.
"Chủ mới của Nam đảo, anh là Vạn Đồng nhỉ?"
Gã đàn ông cường tráng đối diện lộ ra vẻ ngạo mạn: "Mày nói đúng rồi, Thời Mộ Dương. Tao biết mục đích của bọn mày, bọn mày định rời đi trong đêm, đại ca Thời à một mình mày giữ chuyện tốt thế này không được tử tế lắm nhỉ. Vậy nên đêm nay ai cũng đừng hòng rời đi! Cũng không biết đến mai người Bắc đảo biết thủ lĩnh vứt họ lại chạy trốn một mình sẽ làm thế nào đây?"
Lời này vừa dứt, không ít người bên Thời Mộ Dương nhìn nhau, bọn họ đều thấy được sự lo lắng của đối phương.
Thời Mộ Dương vẫn mỉm cười như trước, anh bình tĩnh mở miệng: "Đại ca Vạn, nếu anh muốn chạy thì chỉ cần nói một tiếng là được. Tuy thanh danh bên ngoài của tôi khá kém nhưng cũng chả phải là kẻ hẹp hòi. Nhìn thấy chiếc thuyền bên kia chưa? Bây giờ đưa cho anh đó, có điều chỉ có 150 chỗ thôi nên anh muốn đưa ai đi phải nghĩ cho kỹ, thời gian của chúng tôi không còn nhiều."
Vạn Đồng sửng sốt, đêm nay gã đã chuẩn bị phải đánh một trận đổ máu với Thời Mộ Dương, ai mà ngờ Thời Mộ Dương lại đưa cho gã một con thuyền.
Vạn Đồng cũng chẳng phải là người lãnh đạo bận tâm cấp dưới, nếu gã có thể rời khỏi hòn đảo tội ác thì còn quan tâm mấy kẻ khác làm quái gì!
Kỷ Điềm nhíu mày.
Cô ta rất rõ Thời Mộ Dương là người thế nào, người đàn ông này hung ác hẹp hòi, anh lắm kế nhiều mưu, làm sao có thể cười mỉm gọi Vạn Đồng là đại ca Vạn được?
"Đại ca Vạn." Cô vội vàng kéo cánh tay gã: "Đừng tin anh ta, Thời Mộ Dương nói vậy khẳng định bên trong có trá."
Mặc dù Vạn Đồng cũng nghĩ vậy nhưng đám đàn em của gã lại không nghĩ được nhiều như thế.
Không biết là ai bắt đầu trước, mọi người đều liều mạng chạy về phía con thuyền kia. Thậm chí vì cướp chỗ còn rút dao chém đồng đội cạnh mình, Vạn Đồng vặn gãy cổ người trước mặt, kéo Kỷ Điềm theo: "Đi!"
Trong lòng Kỷ Điềm thầm hận tên lỗ mãng vô dụng này nhưng cũng không còn cách nào, cô ta chỉ có thể bị Vạn Đồng kéo lên thuyền.
Thời Mộ Dương nhìn tất cả mọi thứ giống như đang xem kịch.
Khóe môi anh nhếch lên độ cong mỉa mai: "Lái đi."
Anh cụp mắt nhìn người trong lòng, phát hiện cô ôm cổ anh ngủ say sưa. Dường như bên ngoài là mưa bom bão đạn, chỉ có bên cạnh cô mới là chốn cực lạc cuối cùng.
Trời còn chưa sáng, khóe môi anh thu lại ý châm chọc, ôm ngang cô rồi đưa cô vào ngủ trong thuyền.
*
Khi Đại Ninh tỉnh lại thì phát hiện Thời Mộ Dương không ở bên cạnh.
Thanh Đoàn giận dữ lên tiếng: "Thời Mộ Dương, Kỷ Điềm và Vạn Đồng lên thuyền rồi!"
"Mi tức gì vậy Đoàn ngốc?"
"Anh ta còn chưa dứt tình hẳn với Kỷ Điềm thì phải, đã rời đi mà còn dẫn theo cô ta."
Thật ra bất kể là nó hay Đại Ninh đều đã nhận ra, cho dù mạch truyện bị bóp méo hoàn toàn bởi sự can thiệp của Đại Ninh thì những gì đáng lẽ phải xảy ra vẫn sẽ xảy ra, có lẽ đây chính là sức mạnh của cốt truyện trong thế giới tiểu thuyết.
Đại Ninh lắc lư bàn chân, đợi Thời Mộ Dương về mang giày cho mình. Cô không lòng đầy căm phẫn như Thanh Đoàn: "Chú nhỏ không có lòng tốt vậy đâu, không chừng giờ trong bụng anh ta đang nghĩ ra ý xấu gì đó chẳng hạn, Vạn Đồng và Kỷ Điềm cũng to gan ghê, cũng không biết cuối cùng họ có còn nguyên vẹn không."
Một lát sau Thời Mộ Dương quay về.
"Sao em lại không mang giày?"
Cô giơ đôi chân ngọc ngà giẫm lên đầu gối anh, nở nụ cười hồn nhiên.
Thời Mộ Dương thở dài, tóm được chân cô rồi mang giày vào.
"Anh đi đâu thế?"
"Vạn Đồng muốn ăn." Đám người đó vội vã lên thuyền, giờ mới phát hiện không có gì để ăn.
"Anh cho họ đồ ăn?"
Thời Mộ Dương cười thâm ý: "Cho chứ, chỉ e giờ gã đang cảm ơn lòng tốt của tôi."
Anh nâng mặt cô rồi khẽ bẹo má: "Cục cưng, biểu cảm của em vậy là sao? Chẳng lẽ tôi không tốt bụng ư?"
Cô cười hì hì, cúi đầu nghịch cổ áo anh, giọng điệu ngọt ngào: "Chú nhỏ, đêm nay ngoài trời có sao, chúng ta đi ngắm sao nhé."
Thật ra cho đến bây giờ, cô không còn quan tâm Thời Mộ Dương muốn làm gì nữa.
Thời Mộ Dương đương nhiên sẽ không từ chối, anh lập tức sai người chuẩn bị ghế mềm và đệm trên sàn thuyền, ôm cô nằm đó.
Cô tự giác tìm vị trí thoải mái nằm trong lòng anh.
Bầu trời đầy sao, nước biển phản chiếu ánh trăng, nửa bầu trời đầy sao còn lại bị cắt thành từng mảnh khi con thuyền đi lướt qua.
Hai người vốn giỏi chơi mưu kế lại nằm liệt như hai con sâu gạo.
Cô đột nhiên kéo tay anh, cởi bao tay ra.
Có một vết răng nhợt nhạt ở gan bàn tay người đàn ông.
Tay Đại Ninh lướt qua nó, cơ thể Thời Mộ Dương cứng ngắc, anh rút tay về: "Em làm gì vậy?"
Đại Ninh hỏi anh: "Là Đa Phúc cắn phải không?"
Giọng cô hiếm khi bình thản và dịu dàng như vậy, Thời Mộ Dương đã quen biết với cô từ nhỏ, anh chưa bao giờ thấy qua mặt này của cô.
Thời Mộ Dương vừa thấy lạ lại vừa thấy mất tự nhiên, anh đã quen bị cô đối xử tệ rồi, mỗi lần cho rằng cô đang quan tâm mình thì đều bị vả mặt, cho nên giờ đây anh chỉ có thể cười như không cười nói: "Sao nào, em thấy áy náy và đau lòng à?"
Đa Phúc là con chó mà cha Đại Ninh nuôi.
Lúc Thời Mộ Dương còn nhỏ sống nhờ ở nhà cô, anh đã từng giành giật đồ ăn trong miệng chó. Vợ chồng nhà họ Kỷ ngược đãi anh, lúc đó Đại Ninh đang trốn sau cánh cửa cũng nhìn thấy cảnh ấy.
Anh vốn tưởng hỏi vậy Đại Ninh sẽ cười nhạo anh, nói ngay cả đồ ăn cho chó mà anh cũng giành.
Thời Mộ Dương cũng quen bị cô đối xử như thế.
Không ngờ cô lại cúi đầu thổi nhẹ vào tay anh.
Cô gái cau mày, hơi thở ấm áp.
Thời Mộ Dương xém nữa không giữ được tươi cười, anh cảm thấy chỗ ấy đang nóng lên. Cô ngẩng đầu, khẽ hôn lên cằm anh.
"Xin lỗi chú."
Cả người anh cứng ngắc, qua một lúc sau mới đè đầu nhỏ của cô xuống ngực mình: "Được rồi được rồi, tởm chết đi được."
Thế nhưng khóe môi nhếch lên có thể thấy tâm trạng bây giờ của anh tốt nhường nào.
Nuôi cô bé nghich ngợm này lâu như vậy, cuối cùng cũng có ngày cô quan tâm anh một cách dịu dàng. Anh hận cha mẹ cô, mối hận này cũng chuyển thành giận cá chém thớt, thậm chí anh còn nghĩ sẽ có ngày anh khiến toàn bộ người nhà họ Kỷ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Lần đầu tiên anh từ bỏ ý nghĩ ấy là vào năm mình 17 tuổi, bởi anh đã rung động trước Kỷ Đại Ninh.
Khi đó anh nghĩ sẽ tạm thời bỏ qua cho cô.
Sau đó Kỷ Đại Ninh hãm hại anh, điều đó lại khiến anh bùng cháy ý muốn nghiền xương người nhà họ Kỷ thành tro.
Nhưng vào tháng này và đêm nay, anh quyết định từ bỏ suy nghĩ đó lần hai, lần này là hoàn toàn từ bỏ.
Anh dường như là kẻ rất vô dụng, dù bị hành hạ lâu như vậy nhưng khi nhận được chút ít đau lòng và quan tâm muộn màng từ cô thì anh vẫn tự động gạt bỏ hết mọi điều tồi tệ.
Trông hơi rẻ mạt, thật ra còn có chút đáng thương.
Nếu hồi nhỏ cô cũng thổi nhẹ y như vậy, cho anh một miếng ăn. Anh nhất định sẽ không trở thành kẻ xấu xa có tính tình quái gở.
Anh đợi ánh mắt cô, chờ sự chú ý của cô, đợi chờ cái ngoảnh đầu của cô, thật ra anh đã đợi từ rất lâu rồi. Một chút quan tâm cũng có thể khiến trái tim anh gục ngã.
Đại Ninh nằm trong lòng anh, cười cười.
Chỉ là việc nhỏ mà thôi, nếu cô chết rồi, Thời Mộ Dương sẽ không làm hại người nhà họ Kỷ. Đây là việc mà Đại Ninh đã xem xét trong hai ngày qua.
Thật là đáng thương, điều mà anh muốn lại đơn giản đến mức khiến người khác bật cười.
Nực cười là lúc mới gặp lại, trông dáng vẻ anh ta còn hận không thể tra tấn cô đến chết, không chiếm được nên muốn đạp đổ, không muốn cho bất cứ ai à?
Thời Mộ Dương bình tĩnh lại chút, khi anh tưởng sẽ nhận được thái độ tốt nhất của cô thì cô lại dùng tay nhỏ đè anh lại: "Không cho anh nhúc nhích, tôi muốn đi ngủ."
Bá đạo đến mức kỳ cục.
"Chú nhỏ, bả vai chú không êm chút nào."
Anh vuốt ve mái tóc mềm của cô, thở dài, cầm thú nhồi bông do Trương Phương Phương làm đặt lên vai mình.
Cô vui vẻ hài lòng gối lên nó, đôi mắt to chớp chớp, cô nói ngủ nhưng thật ra vẫn đang ngắm sao. Mặc dù buồn ngủ nhưng mạng sống của cô còn ngắn ngửi hơn bao người khác, bây giờ cô cũng không thích ngủ nhiều.
"Này, cô bé nghịch ngợm." Thời Mộ Dương thật sự không kiềm được chậm rãi nói vớ vẩn: "Không thì nào về em sống chung với tôi đi, em phiền phức như vậy, có khi người khác bóp cổ em lúc nửa đêm không chừng. Nhưng với lòng tốt của tôi, tôi có thể miễn cưỡng cho em ở lại. Nếu em có thể dỗ dành tôi tới khi tâm trạng tôi tốt lên, nói không chừng tôi sẽ tìm người chữa hết bệnh cho em."
"Được." Cô đáp.
"Em có thể cân nhắ..." Thời Mộ Dương dừng lại: "Đệch, em nói cái gì, lặp lại lần nữa."
"Tôi nói sống chung với anh, ok!"
Thời Mộ Dương véo gò má mềm mại của cô, nhìn qua nhìn lại: "Không có bị đần, em không định trêu ông đấy chứ."
Cô bị anh véo mặt, bất mãn gỡ tay anh ra.
"Tôi nói cho em biết, em mà gạt tôi lần nữa, ông đây mà giận lên một cái là ngay cả mình cũng xuống tay được đấy."
Cô buồn cười ngã vào lòng anh, đôi mắt ngấn nước.
Anh cũng cười, cúi đầu hôn cô.
Lần này Đại Ninh không từ chối, hàng mi dài của cô run run, hơi thở anh càng sâu.
Khi Thời Mộ Dương bị trêu chọc đến mức xúc động thì phát hiện cô đã thiếp đi. Anh không khỏi dịu dàng hôn lên mặt cô, trong lòng anh chưa bao giờ dâng lên cảm xúc ôn hòa như vậy.
Anh bỗng như không kịp chuẩn bị quay về thời niên thiếu, khi lần đầu tiên rung động vì một người, trái tim mềm mại đến mức rối tinh rối mù như bị gò má của ai đó nhẹ nhàng chạm vào ngực mình.
Chỉ có Thanh Đoàn cảm thấy không thể tin được.
Không thể nào! Dựa theo sự hiểu biết của nó với Đại Ninh, đây rõ ràng là tiết tấu đầu tiên bắt đầu gây sự!
Đừng... đừng bảo là cô còn ghi hận việc Thời Mộ Dương làm với cô khi mới đầu lên đảo đó nhé, nên giờ cô muốn làm một vụ to!
Nó nhớ lại lần đầu khi Đại Ninh khiến cho người của Thân Đồ Thiệp đi giết Triệu Tự trên cầu.
Lần thứ hai là ở trại hè, cô lạnh lùng đứng trong lều nhìn Trần Cảnh cản axit thay mình.
Bọn họ chưa hề làm gì thì đã bị đối xử như thế.
Nói chi đến Thời Mộ Dương xem cô như gối đầu, lại cho cô nuốt độc, làm sao cô có thể như con ngốc ngây thơ đi HE với anh?
Trái tim nó lỡ nhịp, nó đột nhiên nuốt nước miếng không hề có trong sợ hãi.
Cô đâu phải muốn gây sự, mà là muốn tiễn Thời Mộ Dương xuống thẳng địa ngục!
Nó nhìn vẻ mặt đầy vui sướng của Thời Mộ Dương, chợt cảm thấy anh ta đáng thương thật.
*
Vài ngày sau khi lên thuyền, Vạn Đồng phát hiện cái thằng giẻ cùi tốt mã họ Thời kia thì ra là đứa nhát cáy, gã muốn có gì là bên đó cho cái đó.
Nghĩ tới mình có thể thật sự trở về thành phố trên đất liền, Vạn Đồng rất mong chờ.
Tâm trạng gã cực tốt, hứng thú liền tới thế là chơi đủ trò trằn trọc trên người Kỷ Điềm. Có đôi khi hai chiếc thuyền đến gần chút, người bên Thời Mộ Dương đều có thể nghe thấy chuyện gì đang xảy ra phía bên kia.
Kỷ Điềm nằm dưới thân gã, ngón tay gắt gao nắm chặt ga trải giường.
Cô ta đã cảm thấy có gì sai sai, Thời Mộ Dương thân thiện chính là điểm khác thường lớn nhất! Tên ngu này còn ở đây đắc chí.
"Quỳ xuống." Vạn Đồng vỗ vào người khiến cô ta phải đau đớn k.êu rên một tiếng.
Kỷ Điềm gần như cắn răng, nhục nhã quỳ trước mặt gã.
Vạn Đồng bắt đầu hưởng thụ sự hầu hạ của cô ta.
Ánh mắt Kỷ Điềm hung ác, gã đàn ông này không có khả năng sống sót lên đến đất liền, dù Thời Mộ Dương không ra tay thì cô ta cũng sẽ không buông tha cho gã.
Càng đến gần tuyến phòng thủ trên biển, Kỷ Điềm càng thấy bất an trong lòng. Cô ta đã từng đọc tiểu thuyết nên biết người canh giữ nơi này vốn chính là người của Thời Mộ Vân, người nọ cũng không phải dễ đối phó.
Trong lòng có một giọng nói mãnh liệt nói cho cô ta biết rằng phải ở bên cạnh Thời Mộ Dương thì mới có thể sống sót.
Vì vậy vào chuyến tiếp viện cuối cùng, cô ta nhảy xuống biển rồi bơi dưới thuyền Thời Mộ Dương, trèo lên tìm chỗ bỏ mấy món đồ lặt vặt và núp vào.
Khi Vạn Đồng phát hiện không thấy cô ta đâu bèn chửi om sòm.
Thế nhưng không tìm thấy người đâu, thật ra gã cũng thèm nhỏ dãi người phụ nữ của Thời Mộ Dương, tiếc là không biết tại sao, gã không dám mở miệng.
Hai ngày sau Đại Ninh mới phát hiện ra, đến cùng nữ chính vẫn là nữ chính, dưới tình huống này còn có trực giác nhận biết nguy hiểm, cũng khó trách Kỷ Điềm có tướng sống thọ.
Khi tiếng nổ mạnh vang lên, cô mới biết được Thời Mộ Dương nghĩ gì.
Vậy mà anh lại kêu người lái con thuyền đó của Vạn Đồng đụng vào phòng tuyến trên biển. Mà trên con thuyền đó lại chở đầy bom.
Trong lúc Vạn Đồng và đám đàn em đang ngủ mơ thì đã bị nổ banh xác, thịt nát bay tứ tung.
Lúc đó Thời Mộ Dương đang nheo mắt đứng trên sàn thuyền, biểu cảm chứa vài phần sung sướng, anh nhìn máu tươi lan tràn một lớp lại một lớp, nước biển bị nhuộm đỏ một khu vực giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật.
Anh cười lạnh nói: "Gọi ông là thằng giẻ cùi tốt mã đúng không?"
Khói bay mù mịt trước mặt anh, đôi giày đen giẫm lên mặt đất, mãng xà được thả ra hùng hục dọn đường.
Mọi người đều lấy vũ khí và đổ bộ lên đất liền. Những con quỷ ở hòn đảo tội ác vốn dĩ chính là trời sinh sát sinh.
Đại Ninh trông thấy Trương Phương Phương cũng nở nụ cười hưng phấn đi lại trong đám người.
Cô ăn mặc sạch sẽ, mở to đôi mắt trong suốt, bình tĩnh nhìn hết thảy cảnh này.
Máu tươi bắn tung tóe lên trán cô, cô chớp mắt, cuối cùng cũng có chút không vui.
Thời Mộ Dương quay đầu lại, khom lưng nhẹ nhàng lau đi vết máu cho cô.
"Xin lỗi đã làm bẩn em, tôi hứa lần sau sẽ chú ý."
Cô kiêu căng "ừ" một tiếng, giọng điệu như mèo con, trên mặt vẫn còn vẻ bất mãn.
Thời Mộ Dương lau khô bàn tay dính đầy máu của mình rồi mới đưa tay về phía cô.
Qua một lúc sau, Đại Ninh mới hạ mình đặt tay mình vào lòng bàn tay anh. Thời Mộ Dương nắm tay cô cùng bước qua mảnh đất nhuộm đỏ máu tươi.
Đại Ninh ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh, lui nhẹ về sau một bước. Cô khinh thường nghĩ, cô chưa bao giờ muốn sóng vai đồng hành cùng anh.
Anh đã tạo ra địa ngục cho những kẻ thua cuộc, vậy địa ngục của anh nằm ở đâu đây? Thời Mộ Dương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]