Biệt thự nhà họ Kỷ rực rỡ ánh đèn. 
Quản gia Lý cười mỉm nhận lấy quần áo từ cậu trai trẻ: "Kỷ thiếu, giờ cậu đã biết khó rồi ạ?" 
Kỷ Mặc Giác hừ lạnh một tiếng: "Vội gì chứ, chẳng phải còn một tuần nữa mới đến sinh nhật ông già sao? Lão Lý, ông nhìn cho kỹ, ông đây chắc chắn sẽ lấy được mảnh đất kia." 
"Tôi không hiểu ba chuyện làm ăn nên chỉ có thể quan tâm đến vấn đề sức khỏe của mấy thanh niên bọn cậu. Cậu đã hai ngày chưa về nhà, cậu nhìn đi, đây là quà của Kỷ Điềm tiểu thư tặng cậu đấy." 
Quản gia Lý cầm hộp quà đưa đến, Kỷ Mặc Giác nhếch môi. 
"Xem như em ấy còn lương tâm." 
"Nhị tiểu thư nói cảm ơn cậu đã làm thẻ ở Phượng Minh giúp cô ấy." 
Kỷ Mặc Giác mở chiếc hộp ra, trong đó là một cái gạt tàn thuốc tinh xảo. Cô gái viết từng hàng chữ mềm mại và đáng yêu xuống-- "Anh trai, món quà này là do em làm, mong anh đừng ghét bỏ nó nhé. Anh nên bớt hút thuốc và yêu quý cơ thể mình hơn." 
Cuối cùng còn vẽ một biểu cảm xin tha đáng yêu. 
Quản gia Lý cười nói: "Nhị tiểu thư thật sự rất quan tâm đến cậu." 
Nửa năm qua từ việc ăn, mặc, ở, đi lại luôn không kể to nhỏ, Kỷ Mặc Giác là đứa trẻ sinh ra từ cuộc hôn nhân thương nghiệp, cha mẹ đều không quan tâm hắn, sau này họ lại mất sớm. Ngay từ đầu tình thân trong cái gia đình này đã thiếu thốn, ông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-khong-co-khat-vong-song/3225651/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.