Nhiệt độ tháng năm ở thành phố Phượng Minh dần ấm lên, mang theo không khí mùa hè. 
Trong khuôn viên trường đại học xanh mướt có một cô gái trẻ hối thúc: “Tiền anh đã hứa mua quần áo cho tôi đâu?" 
Trước mặt cô là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, trông chiếc áo rất kém chất lượng. Từ cổ tay áo ố vàng đã cho thấy bộ quần áo này được mặc rất nhiều năm. 
Người đàn ông yên lặng lấy từ trong túi ra vài tờ tiền màu đỏ đưa cho cô. 
Cô gái đếm tới đếm lui, tủi thân nói: “Chỉ có một ngàn tệ.” 
Người đàn ông im lặng một lúc: "Nếu không, không đủ thì, thì chiều tôi…” 
Giọng anh khó nghe cứ như bị cái gì đâm thủng. 
Trong mắt cô gái lướt qua vẻ thiếu kiên nhẫn, ngắt lời anh: “Đủ rồi, đành tạm chấp nhận vậy. Anh nhanh lên đi, đừng để bạn học của tôi nhìn thấy.” 
Anh ngước mắt nhìn cô. 
Cô gái này tên là Trần Liên Tinh, nhận ra mình nói chuyện hơi quá đáng, cô điều chỉnh sắc mặt: "Cảm ơn anh. À đúng rồi, chắc anh biết tôi sắp biểu diễn một vở kịch sân khấu của trường, luyện tập làm tôi khá căng thẳng nên không thể đến bệnh viện thăm mẹ được, phiền anh tiếp tục chăm sóc bà ấy." 
Anh như lời cô nói xoay người rời đi. 
Khuôn viên trường tháng năm đẹp như tranh, muôn hoa đua nở, Trần Liên Tinh nhìn bóng lưng anh biến mất nơi con đường nhỏ, lúc này mới lộ ra vẻ mặt chán ghét. 
Người đàn ông đó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-khong-co-khat-vong-song/3225622/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.