Triệu Tự vừa rời khỏi thì Đại Ninh rút băng vệ sinh ra ném đi, dù sao cô cũng chưa tới kỳ. Nghĩ đến đêm nay hai người kia ngủ không ngon, cô càng ngủ ngon hơn ai hết.
Có lẽ lần này làm hơi quá, Thanh Đoàn bị đại dương mosaic vây quanh giáo dục mấy tiếng đồng hồ, hai mắt nó đều biến thành nhang muỗi [1], sống không còn gì luyến tiếc.
Bây giờ nó không dám nói gì, chỉ sợ một khi mở miệng thì giá trị cốt lỗi lại nhìn nó.
Trăng đã treo trên đỉnh đầu, Thanh Đoàn mới được thả ra cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lập tức gọi Đại Ninh trong biển ý thức.
“Ta nghe bên ngoài có tiếng động, cô có muốn đi xem một chút không?”
Đại Ninh mơ màng đáp: “Không đi.”
Suy cho cùng nó không phải là “hệ thống”, nó không có khả năng định vị nhưng nó có thể lấy Đại Ninh làm trung tâm từ đó nghe thấy âm thanh hay hình ảnh, “Đừng có ngủ, lỡ như đó là tên Thôi Nghiêu đang làm gì xấu thì sao?"
Liên quan đến việc chính, cuối cùng cô cũng tỉnh táo đôi chút, cô khoác thêm áo rồi đứng dậy, yên lặng bước ra ngoài.
Không ngờ đến lại thấy Thôi Nghiêu, ngoài hắn ra còn có một người phụ nữ đang đứng ở đuôi thuyền.
Là Đỗ Điềm.
Thôi Nghiêu nói: "Điềm Điềm, chuyện này rất nguy hiểm, em không nên tham gia nữa. Em cũng thấy, Triệu Tự đối với cô Kỷ tiểu thư đó rất đặc biệt. Em giúp anh ta đến vậy, thật không đáng."
Đỗ Điềm bướng bỉnh mím môi: "Vì tôi thích anh Triệu Tự đấy! Không phải anh đã hứa sẽ giúp tôi rồi à? Anh ấy chỉ bị Kỷ Đại Ninh lừa gạt thôi, nếu biết Kỷ Đại Ninh là người thế nào, chắc chắn anh ấy sẽ khinh thường, ghét bỏ cô ta ngay."
Thôi Nghiêu nắm lấy vai cô: "Quả thật anh đã hứa, vì thế khi anh thấy thái độ của anh ta càng biết em sẽ không được hạnh phúc. Tại sao em không nhìn những người xung quanh em? Nếu em ở bên anh, anh nhất định đối xử tốt với em."
Đỗ Điềm cắn môi: "Thôi Nghiêu, tôi biết tình cảm của anh nhưng tôi..."
Thôi Nghiêu thở dài: "Anh đã biết."
Gió sông thổi bay tóc Đại Ninh, cô không ngờ đi ra ngoài một chuyến lại xem một màn lớn thế này. Hóa ra tên Thôi Nghiêu đó thích Đỗ Điềm, từ những gì hắn nói có thể thấy hắn hết lòng vì Đỗ Điềm mà cân nhắc.
Đỗ Điềm đúng là nữ chính, cho dù nhất thời không chiếm được trái tim của nhân vật chính, dạng như Thôi Nghiêu lại dễ như trở bàn tay.
Thanh Đoàn nghi ngờ nói: "Ta vẫn luôn khó hiểu một chuyện, tại sao Đỗ Điềm lại kiên trì công lược Triệu Tự đến vậy, với trình độ trí thức hiện đại của cô ta, chẳng sợ không tìm được việc làm cũng có thể dẫn theo Đỗ Nguyệt Hương sống tốt."
Cục diện hiện giờ rất bất lợi với Đỗ Điềm, Triệu Tự không có tình cảm gì với cô ta nhưng cô ta như cũ chọn trở lại bên người Triệu Tự.
Điểm này Đại Ninh không khó để hiểu: "Đầu tiên, Đỗ Điềm không biết mình là 'Nhị tiểu thư của Kỷ gia', cô ta vô cùng thất vọng với thân phận cô gái nông thôn của mình. Thứ hai, cô ta biết trước cốt truyện lại có mấy năm tình nghĩa hàng xóm với Triệu Tự. Dưới góc nhìn của cô ta thì tình hàng xóm này thuộc bàn tay vàng, cô ta càng không dễ dàng từ bỏ. Hơn nữa cô ta chưa từng tiếp xúc qua hai nam chủ kia, trong lòng tự biết ra sao, thế nên sẽ làm mọi cách để thử con đường Triệu Tự này."
Là cuộc sống bình yên và an ổn cả đời hay bắt lấy nhân vật chính trở thành người trên người? Rõ ràng Đỗ Điềm đã chọn vế sau.
Đại Ninh biết mình tương đối xui xẻo, sợ bị bắt nên cô không xem nữa, lặng lẽ về phòng.
Càng phân tích mấy câu kia, cô càng cảm thấy Thôi Nghiêu có tương lai.
Trông có vẻ hắn rất thích Đỗ Điềm, không biết liệu hắn có sẵn lòng làm một ít điều trái với mong muốn ban đầu vì Đỗ Điềm không nhỉ?
Cô đột nhiên nảy ra một ý rất hay, lần này cô có thể rời khỏi Triệu Tự một cách êm thấm và đi tìm nam chủ thứ hai hay không phải phụ thuộc vào Thôi Nghiêu và Đỗ Điềm rồi.
"Thanh Đoàn, chúng ta làm một giao dịch khác!”
Mùa đông sắp đến, cô đã ở bên Triệu Tự quá lâu rồi.
Đại Ninh không có kiên nhẫn.
* Buổi sáng ở Ổ Đông, trong không khí vẫn còn phủ một lớp sương mù.
Ổ Đông là một nơi rất đẹp, hoa hàm tiếu ở đây đang vào độ nở hoa, khí hậu nơi này phù hợp nên hoa hàm tiếu có thể tiếp tục nở cho đến tháng hai năm sau.
Đại Ninh thích những chỗ đẹp đẽ, cô thay một bộ váy đỏ rực, vui vẻ chạy xuống thuyền. Đứng giữa những đóa hoa hàm tiếu trắng hồng xinh xắn, cô so với chúng còn kiều diễm bội phần.
Đỗ Điềm cả đêm ngủ không ngon, cô ta vẫn không đoán ra, theo lý cốt truyện không thể có lỗi nhưng hiện tại thái độ của Triệu Tự đối với Đại Ninh khiến cô ta không thể nắm được, cô ta sợ tất cả mọi thứ sẽ sụp đổ, chính mình mất đi lợi thế về cốt truyện.
Không lẽ Kỷ Đại Ninh cũng là người thay xác?
Đỗ Điềm bước tới, khoanh hai tay, lạnh lùng nói: "Tôi vẫn luôn thắc mắc, sao một tiểu thư như cô lại đi theo chúng tôi để chịu giày vò? Cái mảnh đất này hẳn cô chướng mắt lắm đúng không? Còn anh Triệu Tự, rõ ràng cô không thích anh ấy, tại sao lại đi quấn lấy còn lừa gạt người khác?"
Đại Ninh khó hiểu: "Tôi nhìn trúng mảnh đất này, nghe nói ở đây có thủy tinh, vừa đúng lúc tôi đang cần một sợi dây chuyền thủy tinh."
Đỗ Điềm: "Nhưng khi chúng tôi có được Ổ Đông, những thứ này cũng không thuộc về cô."
"Triệu Tự sẽ đưa cho tôi."
"Cô đúng là hoang tưởng." Đỗ Điềm hít sâu một hơi, phát hiện đề tài đã bị Kỷ Đại Ninh cho ra rìa từ bao giờ. Trọng điểm có phải là thủy tinh ở Ổ Đông gì đâu? Cô ta nói: "Có phải cô chột dạ hay không mà không chịu trả lời câu hỏi của tôi? Thực ra cô muốn gì từ anh Triệu Tự?"
Đại Ninh buồn cười nhìn cô ta: "Tôi có thứ gì muốn từ anh ta kia chứ? Tôi muốn gì từ một tên nghèo, một tên có tính cách cứng nhắc hay muốn một tên thích dạy bảo tôi?"
Đỗ Điềm nhìn đám người phía sau Đại Ninh đang đi đến, trong lòng vui mừng khôn xiết: "Cô coi thường anh ấy đến vậy?"
Thanh Đoàn sốt ruột muốn chết: "Đại Ninh, Triệu Tự ở sau lưng cô!"
Đại Ninh không quan tâm nó, nói như lẽ tự nhiên: "Tôi chỉ để mắt đến những người xuất chúng nhất, Triệu Tự không phải kiểu người đó, sao tôi phải coi trọng anh ta."
Khóe miệng Đỗ Điềm tươi cười càng rộng, nói với người đàn ông mặt không đổi phía sau Đại Ninh: "Anh Triệu Tự, anh đã nghe thấy..."
Triệu Tự không nhìn Đỗ Điềm, giữ chặt cánh tay Đại Ninh: "Trời lạnh, sao em không mặc áo khoác đã ra ngoài?"
Đại Ninh không hề có cảm giác tội lỗi: “Kiểu váy này nếu mặc thêm áo khoác sẽ xấu."
Triệu Tự nói: “Em cứ mặc vào rồi đợi nắng lên hãy cởi ra, nếu không kẻo lại ốm.”
Cô không vui bĩu môi.
Triệu Tự xoa đầu cô, Đại Ninh đành miễn cưỡng gật đầu: “Biết rồi."
Cô về thuyền mặc thêm áo, chỉ còn lại hai người Triệu Tự và Đỗ Điềm. Cuối cùng cô ta nhịn không được lên tiếng: "Anh rõ ràng nghe thấy, cô ta chính là loại con gái xấu xa, ích kỷ như thế, vậy mà anh vẫn đối xử tốt với cô ta?"
Triệu Tự lạnh lùng nói: "Đỗ tiểu thư, cô thật sự quản hơi quá rồi. Quả thật tôi không có gì đáng giá để ham cả nhưng ngược lại là cô, bắt đầu từ ngày kia cô đột nhiên thay đổi thái độ, đến cùng cô muốn thứ gì từ tôi?"
Sắc mặt Đỗ Điềm tái nhợt, không khỏi lui về sau một bước.
Triệu Tự không quan tâm lắm, phân chia công việc cho mọi người xong thì rời đi.
Trong lòng Đỗ Điềm kinh hãi, hóa ra bản thân mình thay đổi, Triệu Tự đều đặt trong mắt, chả trách anh ta không bao giờ tiếp nhận chuyện mình lấy lòng.
Đỗ Điềm không còn nghi ngờ Đại Ninh có vấn đề nữa, giờ lòng cô ta như rơi xuống đáy cốc, một khi Triệu Tự bắt đầu nghi ngờ cô ta, cho dù lần này trợ giúp Triệu Tự thành công lấy được Ổ Đông, người có tâm tư nặng như anh vẫn không tín nhiệm mình như cũ.
Nếu biết mình xuyên sách... Đỗ Điềm rùng mình một cái.
Cô chợt ý thức được con đường Triệu Tự này buộc phải buông xuôi. Ngay từ đầu đã phạm sai lầm, công lược một người không biết gì về mình mới càng ít lộ dấu vết.
Đỗ Điềm kìm nén sự lạnh lẽo trong lòng, buộc mình phải bình tĩnh lại, cô nghĩ cốt truyện về nhân vật nam chủ thứ hai trong cuốn sách, lập tức đưa ra quyết định tiếp theo!
Mất bò mới lo làm chuồng, không quá muộn để sửa đổi.
Sao giờ cô ta mới nghĩ ra? Nhân vật chính số hai càng dễ công lược hơn, cũng dễ một lòng một dạ với cô ta!
*
Đoàn người ở đây đã năm ngày, bọn Triệu Tự ngày nào cũng đi sớm về trễ, ngay cả Đỗ Điềm cũng bận không thấy bóng dáng.
Những người nhàn rỗi nhất là Đại Ninh và Đại thiếu gia Lam gia.
Nơi này có nhà trọ của dân cho khách du lịch thuê, Đại Ninh ngồi xích đu trên ghế mây, cắn hạt dưa đọc tiểu thuyết. Sân nhà cô bị khóa nhưng vốn bản thân cô đã là cá mặn [2] nên hoàn toàn không để ý.
[2] Cá mặn: ám chỉ những người lười biếng không thích vận động và suy nghĩ, không có đam mê, ý chí hay nghị lực sống, kiểu phó mặc cho đời.
Dính đến chuyện kinh doanh đều không liên quan đến cô. Cô không hiểu càng không muốn hỏi.
Đại Ninh đang đọc cuốn tiểu thuyết cổ trang ngược tâm thê thảm, vui vẻ bình luận: "Để ta nói cho mi biết nè Thanh Đoàn Tử, nam chính là hoàng đế dưới sự xúi giục của đóa sen trắng đã kêu người đánh chết nữ chính. Nữ chính chết rồi, nam chính mới biết được thì ra nữ chính là người cứu hắn."
Nó và cô cùng nhau đọc tiểu thuyết năm ngày, ngày và đêm đã sớm bị đảo lộn, tam quan mơ hồ, sững sờ hồi lâu rồi bật cười đến chảy nước mắt: "Ha ha ha thật là buồn cười quá đi Đại Ninh."
"Buồn cười chết mất, ha ha ha ha!”
Đáng thương Đại thiếu gia Lam gia vất vả lắm mới lấy lại tinh thần từ sau sự thật Ninh Ninh đã "thay lòng đổi dạ", hắn trông mòn con mắt, tương tư thành tật nhưng không vào sân cô được.
Lam Lăng Vân gân cổ hét lên bên ngoài: "Ninh Ninh! Ninh Ninh!"
Bên trong không có ai trả lời, hắn nản lòng đá cửa Đại Ninh, cầm lấy khóa sắt nhìn thoáng qua: "Mẹ nó, muốn điên mà!"
Lúc này vừa đúng chiều tối, Triệu Tự trở về.
Lam Lăng Vân không khỏi xông lên túm lấy cổ áo Triệu Tự: "Anh làm cái gì vậy hả? Sao anh nhốt Ninh Ninh lại?"
Triệu Tự kéo tay hắn ra, lạnh nhạt nói: "Không có nhốt, tất cả vì sự an toàn của cô ấy."
Lam Lăng Vân vẫn rất tức giận: “Cô ấy có biết anh khóa lại không?”
Triệu Tự đáp: "Không phải chuyện của Lam thiếu, tôi sẽ chăm sóc cho Đại Ninh, anh có rảnh thì quan tâm em gái của mình nhiều chút, gần đây cô ta hơi nóng vội, muốn làm một ít chuyện nguy hiểm."
Hắn cau chặt mày.
Triệu Tự mở cửa bước vào, ngăn cách Lam Lăng Vân Vân ngoài cửa.
Anh đi vòng ra sân sau của nhà dân cho thuê, nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên xích đu đọc sách trước hồ cá koi.
Triệu Tự không đi qua ngay, tự mình đi rửa tay rồi rửa sạch đĩa nho, sau đó qua chỗ cô.
Cô đọc trông khá vui, Triệu Tự liếc mắt nhìn xuống thấy tựa sách《Giấc mộng ngàn năm: Đế vương tàn bạo của tôi》. Khóe miệng Triệu Tự khó phát hiện giật giật, không nói lời nào bèn cầm lấy một quả nho đưa đến môi cô.
Đại Ninh mở ra cái miệng nhỏ nhắn tiếp nhận thức ăn, lật sang trang khác.
Môi cô gái mềm mại, ấm áp, thỉnh thoảng chạm vào ngón tay anh, thật ra kể từ sau sự cố xấu hổ thay băng vệ sinh ngày hôm đó, Triệu Tự cũng không có tiếp xúc gần gũi với cô nữa.
Tuổi cô còn nhỏ, tâm tư không ổn định, có thể khiến người bừng lửa cũng dễ làm tâm người nguội lạnh.
Ngày đó khi Đại Ninh nói xem thường anh, Triệu Tự cảm thấy không có gì to tát lắm. Vốn anh không phải người thực dụng nhưng chỉ qua mấy ngày nay, Triệu Tự quả thực đã nếm trải không ít chỗ tốt mà quyền lực và tài phú mang lại.
Bất kể một người đàn ông nào cũng khó mà cưỡng lại những thứ này.
Nghĩ đến Lam Lăng Vân nói mình nhốt Đại Ninh lại, Triệu Tự hỏi cô: “Em muốn ra ngoài chơi không?”
Anh thật sự không có ý muốn giam giữ cô, Đại Ninh không phải chim hoàng yến, anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai, anh càng không muốn làm vậy với cô.
Nhưng khóa sân lại có một chỗ tốt đó là không dễ để người lạ làm tổn thương cô, Lam Lăng Vân càng không vào được.
Dù Triệu Tự có lạnh nhạt ra sao thì anh cũng không thể thừa nhận rằng anh rất ghét Lam Lăng Vân.
Đại Ninh lắc đầu: “Không muốn đi.”
Triệu Tự không có ý kiến gì về việc này, tiếp tục công việc đút nho cho cô.
Đại Ninh bớt chút thời gian ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: "Triệu Tự, chừng nào thì anh có thể lấy được mỏ đá quý thế? Sắp đến sinh nhật của người ta rồi, anh làm cho tôi một con hổ nhỏ bằng khối mã não đi."
"Sinh nhật của em khi nào?"
“Ngày 8 tháng 12.”
Bây giờ còn chưa tới tháng mười một, Triệu Tự tính toán một chút rồi gật đầu: “Ừ.”
Tuy biết anh ta giỏi nhưng đồng ý một cách dứt khoát như vậy vẫn khiến Đại Ninh kinh ngạc như cũ.
Cô đột nhiên nhớ tới một vấn đề vẫn luôn bỏ qua rất lâu, dù là kiếp trước Triệu Tự có phát triển chậm hơn đôi phần nhưng việc anh ta đồng ý ở rể tại gia đình cô nghe sao cũng không đúng.
Hiện tại Triệu Tự là người có tính tình khá tốt nhưng sau này anh ta lại thành lạnh lùng, ít nói, tâm địa còn cứng hơn đá.
Tính cách của một người được hình thành nhờ sự trải đời. Rốt cuộc anh ta đã trải qua những gì?
Đại Ninh hỏi Thanh Đoàn, Thanh Đoàn mất trí cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, lần nữa đi lật sách. Hồi lâu nó mới nói: "Trong sách không có viết, có một đoạn nhảy vọt qua."
Không viết?
Cuối cùng chỗ nào không đúng?
Đột nhiên linh quang Đại Ninh chợt lóe! Kiếp trước cô chỉ thấy Triệu Bình và Triệu An An nhưng chưa từng thấy cha mẹ của Triệu Tự, chẳng lẽ bọn họ không chữa khỏi bệnh mà ngược lại trở thành vật hy sinh trên con đường Triệu Tự vực dậy?
Càng nghĩ càng thấy đúng.
Đại Ninh không đọc sách nữa, từ trên xích đu đứng dậy: “Triệu Tự, bao giờ thì anh đi đón hai đứa em của mình?"
Đây là lần đầu tiên Đại Ninh quan tâm đến chuyện gia đình của anh, Triệu Tự nhìn cô một cái, cũng không lừa cô.
"Vài ngày nữa tôi cho người đến đón họ, cha mẹ tôi cần đi khám bệnh, Triệu Bình thì chuẩn bị học cấp 3, có chuyện gì sao?"
Đại Ninh nói dối không chớp mắt: "Chỉ là tôi muốn nghe Triệu An An gọi tôi một tiếng chị dâu thôi."
Không biết những lời này chọc trúng nơi nào của Triệu Tự, khóe môi anh khẽ cong.
"Cô nhóc dối trá." Triệu Tự nói: “Ít trêu ghẹo An An, em tránh xa bọn họ một chút.”
Đại Ninh không thích nhất tính thông minh nhìn thấu mọi chuyện của anh, cô nhớ tới câu hỏi của linh hồn kia bèn đặt câu hỏi: "Anh trả lời xem giữa tôi và Triệu An An ai quan trọng nhất trong lòng anh, nếu cả hai đồng thời rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?"
Triệu Tự thấy tính trẻ con của cô bộc phát, chỉ khẽ cười sờ má cô, đáp: "An An."
Đại Ninh vừa nghe, suýt nữa tức khóc.
Dòng tới dòng lui cả buổi, cô vẫn không bằng Triệu An An!
Cô không muốn ăn nho nữa, đẩy anh ra định đi, Triệu Tự chặn ngang ôm người về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]